Nhiều người không biết mình là ai, đứng ở đâu

NHIỀU NGƯỜI KHÔNG BIẾT MÌNH LÀ AI, ĐỨNG Ở ĐÂU

Nếu có thêm một giác quan thứ 7 thì đó là việc bạn hiểu bản thân mình đến đâu, bạn là ai và bạn đang ở vị trí nào trong cuộc sống và trong các mối quan hệ xung quanh bạn…

Chúng ta đều đã biết đến 6 giác quan gồm: Xúc giác, khứu giác, thính giác, thị giác, vị giác và linh cảm. Thời làm báo Hoa học trò, tôi đã đưa khái niệm giác quan thứ 7 vào các bài trắc nghiệm bản thân, Kokology với mong muốn phát triển khái niệm này. Giác quan thứ 7 là giác quan phụ trách việc bạn hiểu bản thân đến đâu, định vị được bản thân cũng như biết mình là người thế nào, bởi có rất nhiều người thực sự không biết mình là ai, mình đứng ở đâu.

Có những kẻ mang ảo tưởng gà trống, luôn tin rằng mình là người chịu trách nhiệm gọi mặt trời dậy. Nếu không có mình thì không có mặt trời. Ảo tưởng gà trống là căn bệnh khó chữa trị cũng như gây khó chịu cho mọi người xung quanh. Tôi đã tiếp xúc với nhiều “ngôi sao” kiểu đó rồi. Tục gọi là chém gió. Chém gió thành bão và chém bão thành… tin. Họ tin vào những điều họ đã chém. Họ tưởng mình là số 1 hoặc ít ra, họ cũng phải thuộc top 10. Những “ngôi sao” ấy tự tin một cách quá đáng khi cho mình cái quyền được ngồi trên kẻ khác. Thế nên mặc dù rất hoan nghênh sự tự tin đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng vỗ tay nổi với những trò lố của họ. Bệnh tưởng của họ khiến chúng ta khó chịu, khiến vài người tổn thương và thật chẳng giúp ích gì cho chính công việc của họ.

Nhưng ảo tưởng gà trống còn chữa được nhờ những cú tạt nước của những người thẳng thắn. Nhờ những cú ngã dúi dụi của cuộc sống. Nhờ sự trưởng thành, sự học hỏi và trải nghiệm nhiều hơn. Chứ bệnh ảo ảnh gà mái mới thực đáng sợ. Giống như con gà mái luôn mang ảo ảnh về việc mình chẳng làm được gì ngoài việc đẻ trứng. Thậm chí luôn tự kỷ về việc mình đẻ trứng là nhờ gà trống, mình chỉ là con gà mái ngốc nghếch thì mới đáng sợ. Những người hoàn toàn mất khả năng tin tưởng ở bản thân mình. Thiếu tự tin. Luôn nghĩ mình chỉ là phương án thay thế, người thừa, kém cỏi và thua hết mọi người. Tự kỷ. Luôn tự kỷ rằng mình chỉ bé như cái hạt cát mà bỏ qua những cơ hội trong đời.

Những cơ hội đến rồi đi đôi khi chỉ trong một sát na, có lúc chỉ là cánh cửa hẹp chỉ lọt vừa đủ khe sáng, lại có khi chỉ như là một sự tình cờ. Kiểu như bạn còn thiếu đúng 500 đồng để vừa đủ 10.000 đồng mua một món đồ thì may mắn thay, bạn lục túi ra tờ 500 đồng mà hôm lâu lắc, có đứa bạn ghi tạm số điện thoại vào đấy rồi đưa cho bạn vậy. Hay khi một ai đó bất ngờ gặp sự cố và bạn là người được gọi để thay thế. Với người tự tin, họ sẽ nắm lấy cơ hội ấy và phát huy cơ hội ấy đến rực rỡ. Còn với những kẻ không biết mình là ai sẽ chỉ coi đấy như việc đáng xấu hổ. Kiểu không có chó bắt mèo ăn. Tại sao ta lại coi thường chính bản thân ta như vậy? Thật tình tôi không hiểu nổi họ nữa. Vì thế tôi nói: Cần phải biết định vị bản thân để biết mình là ai, mình đang ở đâu, mình có những khả năng gì. Và nếu cơ hội đến, mình sẽ nắm bắt nó, phát huy nó.

Muốn biết bản thân mình là ai, định vị được mình, hiểu thấu con người của mình thì trước nhất: Hãy biết yêu bản thân mình hơn. Yêu bản thân và biết trân quý bản thân của mình. Chỉ có những ai yêu bản thân thì mới có thể yêu được người khác. Bởi nếu bản thân mình mà mình còn không biết yêu thì mong gì yêu được người khác? Thứ 2 là luôn biết tự rà soát lại bản thân. Nghiêm khắc và thành thật với chính mình. Chỉ có vậy thì mới hiểu mình thiếu điều gì, điểm mạnh nào mình có, điểm yếu nào mình cần phải tăng cường và chỉnh trị mỗi ngày.

Để tự tin hơn thì trước hết phải có kiến thức. Muốn có kiến thức thì phải biết lắng nghe, biết tìm tòi, biết thực hành, dũng cảm thử sai để đi tìm cái đúng. Có kiến thức dù chưa chắc đã có ngay sự tự tin thì ít ra cũng đủ để không thành kẻ tụt hậu. Muốn tự tin hoàn toàn thì cần phải biết vượt lên chính mình mỗi ngày. Để hôm nay của mình luôn phải tốt hơn hôm qua, tử tế hơn hôm qua, và biết ngày mai mình sẽ làm gì. Đó là xác lập những mục tiêu cần phải đạt được, đặt ra những mục tiêu để phấn đấu. Dù cho đó chỉ là mục tiêu bé tí xíu thì cũng phải biết khen ngợi bản thân mình khi mình đã vượt qua. Đặng mà còn tiếp tục phấn đấu.

Giác quan thứ 7 thật sự là cần vì thế.

Nghĩ vội viết nhanh đụng phải ai thì tự chịu vậy!