Nuôi giấc mơ cho con

05/11/2013 21:51

(Baonghean) - Đến xóm 6, Nam Sơn (xã Quỳnh Văn, huyện Quỳnh Lưu) hỏi bà Hồ Thị Trâm ai cũng biết. Chồng mất sớm, bệnh tật và nghèo túng nhưng một mình bà tần tảo nuôi 3 đứa con ăn học thành tài.

Rót cốc nước lọc mời khách, bà Trâm kể lại cuộc đời kém may mắn của mình. Tròn 20 tuổi, cô gái Hồ Thị Trâm kết hôn với chàng trai trẻ tên Nguyễn Văn Mậu ở cùng xóm. Chồng bà là sỹ quan quân đội, từng công tác ở Trường Sa nên thường xuyên phải vắng nhà, mọi công việc trong gia đình do một mình bà gánh vác.

Cuộc sống đang êm đềm thì tai họa giáng xuống gia đình. Năm 1994, chồng bà chẳng may qua đời trong một tai nạn giao thông ở gần quân Cảng Cam Ranh, (Khánh Hòa). Nghe hung tin, bà Trâm ngất lên, ngất xuống và phải mất một thời gian dài mới lấy lại được thăng bằng. Lúc chồng bà bị tai nạn ngoài giờ làm việc nên chỉ được nhận tiền tử tuất, ngoài ra không có chế độ gì. Khi chồng mất, cô con gái đầu lòng của bà mới được 4 tuổi, đứa thứ hai chưa đầy 2 tuổi và đứa con út đang nằm trong bụng mẹ.

Đau khổ tột cùng trước mất mát quá lớn, bà Trâm quỵ ngã. “Nhưng mình không đứng dậy thì con mình ai nuôi cho?” Nghĩ vậy, bà đành nuốt nước mắt vào trong và nhìn các con để tiếp tục sống. Gia đình anh em nội, ngoại cũng nghèo nên chẳng giúp được cho mẹ con bà nhiều. Sinh cậu con trai út chưa đầy tháng tuổi, bà Trâm đành để đứa con thơ còn khát sữa cho cô con gái đầu lòng trông coi rồi bươn chải kiếm đồng tiền, bát gạo nuôi con. Bốn miệng ăn của gia đình bà chỉ trông chờ vào 4 sào ruộng khoán “mùa được mùa mất”. Để có tiền nuôi con, bà Trâm làm thêm đủ nghề: nuôi lợn, gà; buôn bán vặt ở chợ, làm phụ hồ, phu đá… Công việc nặng nhọc nhưng chẳng bao giờ bà cho phép mình nghỉ ngơi.

Bà Trâm bên những tấm giấy khen của các con.
Bà Trâm bên những tấm giấy khen của các con.

Nhưng ông trời đâu cho bà có sức khỏe để làm lụng nuôi con. Lúc con trai bà mới tròn 2 tuổi thì bà Trâm bị bệnh thận phải vào Bệnh viện Ba Lan (nay là Bệnh viện Đa khoa Nghệ An) điều trị. Cả tháng trời nằm viện, 3 đứa con của bà đành phải nhờ anh em họ hàng và bà con lối xóm cưu mang. Lúc ấy, các bác sỹ điều trị khuyên bà ra Hà Nội điều trị cho chóng bình phục. Gia cảnh khó khăn nên bà Trâm xin về nhà. Không lâu sau, bệnh của bà tái phát và nặng hơn trước. Không còn cách nào khác, bà lại phải rời xa mấy đứa con thơ dại để ra Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) chạy thận.

Gia sản khánh kiệt, nợ nần chất chồng theo hai lần bà đi viện khiến cuộc sống của mẹ con bà càng thêm khó khăn, túng quẫn. Trở về quê sau cơn bạo bệnh, bà Trâm lại tất tả ngược xuôi kiếm tiền. Người ta làm một, bà làm mười để có thể vừa nuôi con ăn học, vừa lo tiền trả nợ. Giữa năm ngoái, vì gánh nặng cơm áo gạo tiền và áp lực quá lớn, bà Trâm phát bệnh tâm thần. Lại thêm một lần bà phải vào Vinh chữa trị. Lúc này, Nguyễn Thị Oanh, con đầu của bà Trâm đang học đại học năm cuối và con trai út của bà đang chuẩn bị thi đại học. Vừa ôn thi tốt nghiệp, Oanh vừa phải về Vinh chăm mẹ.

Sống trong cảnh “bữa đói bữa no”, ít có điều kiện học hành như những đứa trẻ khác nhưng điều khiến nhiều người phải khâm phục đó là các con của bà ai cũng chăm ngoan, học giỏi, năm nào cũng nhận được nhiều giấy khen của nhà trường và của các cấp chính quyền. Con gái đầu là Nguyễn Thị Oanh (sinh năm 1990) thi vào Khoa tiếng Anh phiên dịch, Trường Đại học Hà Nội được 27 điểm. Thương mẹ tảo tần vất vả, ngoài thời gian học, Oanh đi làm gia sư để có thể trang trải cuộc sống cho mình suốt những năm tháng sinh viên. Ra trường năm 2012 với tấm bằng loại giỏi, Oanh đã có việc làm ổn định ở một công ty của Nhật.

Ngoài giờ làm ở công ty, Oanh vẫn tiếp tục làm gia sư vào tối thứ 7, chủ nhật để phụ mẹ nuôi 2 em học đại học. Cô con gái thứ 2 của bà Trâm là Nguyễn Thị Huyền (sinh năm 1992) hiện đang học năm thứ 3, Khoa Kế toán doanh nghiệp của Học viện Tài chính. Con trai út Nguyễn Văn Trọng (sinh năm 1994) đậu vào Trường Đại học Bách khoa Hà Nội được 26 điểm. Từ ngày Trọng nhập học, chỉ còn mình bà trong căn nhà vắng hoe, dù sức khỏe yếu nhưng hằng ngày bà vẫn chạy chợ, làm 4 sào ruộng khoán, chắt chiu gửi cho con ăn học. Khó khăn, vất vả là vậy nhưng chưa bao giờ bà Trâm có ý định cho con nghỉ học. Không có tiền, bà quyết đi vay anh em, vay ngân hàng để cho con được học hành đến nơi, đến chốn. Hiện giờ, bà Trâm đã vay 74 triệu đồng của Ngân hàng Chính sách Xã hội, 20 triệu đồng tiền vay vốn hộ nghèo. “Dù có bán nhà đi để trả nợ thì tui vẫn bằng lòng. Tài sản lớn nhất đời tui là 3 đứa con. Chúng quý hơn cả vàng, bạc…” - bà Trâm tâm sự.

Duy Ngợi (Quỳnh Thạch, Quỳnh Lưu)

Mới nhất
x
Nuôi giấc mơ cho con
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO