Bao la lòng mẹ

06/07/2014 18:56

(Baonghean) - Bài hát "Lòng mẹ" của nhạc sỹ Y Vân (1933 - 1992) rất nổi tiếng và được xem như một trong những ca khúc tiêu biểu, sâu sắc và thiêng liêng nhất về tình mẹ. Được sáng tác từ năm 1952, cho đến nay, tác phẩm này vẫn liên tục được nhiều ca sỹ thể hiện, điều đó chứng tỏ sức sống mãnh liệt của "Lòng mẹ" trong trái tim mỗi người dân Việt. Ca từ của bài hát luôn lay động đến tận cảm xúc, tâm can người nghe "Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào...". Và ta gặp lại tình mẹ bao la đó trong bài viết "Dạy con yêu" của tác giả Hải Triều đăng trên trang 4 - 5 số Cuối tuần ngày 29/6.

Bài viết của Hải Triều nói về những tâm sự, nhắn nhủ da diết của người mẹ vào đêm trước ngày con gái yêu làm lễ vu quy. Những tâm sự, nỗi lòng ấy thực sự đã làm lay động đến cõi lòng thẳm sâu nhất của người đọc. Làm thức tỉnh đến tận mỗi tế bào trong góc thánh thiện nhất của con người, đó là tình cảm cao đẹp nhất và thuần khiết vĩnh hằng trên cõi đời này: Mối tình bất diệt của mẹ và con. Tác giả đã viết: "...Con gái của mẹ hãy nhớ lấy, tình yêu của con nhất định phải khiến người được con yêu thương hạnh phúc, như mẹ đã yêu con, con nghe!". Tình yêu của lòng mẹ dành cho con bé bỏng mãi mãi là một mối tình cao thượng nhất của nhân loại. Tình yêu ấy luôn chấp nhận hy sinh, thua thiệt để chở che cho con.

Người mẹ trong câu chuyện của Hải Triều đã thoáng chạnh lòng khi biết rằng "...từ nay mẹ không còn được đánh thức con dậy đi làm mỗi sáng, gọi điện nhắc con nghỉ trưa ăn uống đúng giờ hay tắt đèn giục con đi ngủ khi thấy con miệt mài làm việc đến tận khuya nữa". Không được hy sinh vì con, không còn được chở che con bằng đôi cánh mềm, lòng mẹ như thổn thức, bởi vì "Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con" (Chế Lan Viên). Nguyên lý ấy là bất di, bất dịch. Nó vốn dĩ như từ khi có loài người đã vậy. Lòng mẹ theo con từ "một đứa bé con bi bô trong nôi, rồi cô nhóc chập chững ngày đầu tới lớp, rồi cô thiếu nữ lần đầu biết nhớ nhung, con giờ đã bước ngang hàng với mẹ, rồi rất nhanh con sẽ có con gái, sẽ làm mẹ như mẹ của con". Con lớn lên, mẹ già đi, đó là quy luật bất biến của tạo hóa, tuy nhiên vẫn còn đó là một điều không bao giờ thay đổi, suy chuyển, đó là tấm lòng bao la của mẹ.

Người mẹ trong bài viết của Hải Triều chính là một hình tượng khái quát, bởi những tâm sự của mẹ cũng chính là nỗi lòng của bất kỳ bà mẹ nào của nhân loại. Người mẹ đấy sẵn sàng vì con đến mức "... nhưng mẹ muốn chỉ cho con thấy con đường mẹ đã đi qua. Hố sâu mẹ đã ngã xuống, sỏi đá đã đâm vào tim mẹ, mẹ muốn tránh cho con tất cả những gì đã làm mẹ khổ đau, để cuộc đời con chỉ còn lại những niềm vui, hay ít ra là những nỗi buồn chỉ bằng một nửa mẹ thôi". Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy, cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ... nhưng chắc chắn tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời mới là cao cả nhất.

Thật sâu sắc, khi tác giả liên hệ tình yêu thương của người mẹ với chuyện ngụ ngôn về chim mẹ và những chú chim con: “Một hôm tổ chim bị cháy, chim mẹ lần lượt cõng ba chú chim con ra khỏi đám cháy. Hai chú chim thứ nhất đều nói: sau này con sẽ cõng mẹ đi khắp thế giới, chim mẹ lắc đầu không nói gì. Chú chim cuối cùng nói: Sau này con sẽ cõng con của con như mẹ đã cõng con, chim mẹ gật đầu nói rằng đó mới là tình yêu và lòng hiếu thảo thực sự”. Đó cũng là bài học, là ước mong, ý nguyện của bất kỳ người mẹ nào đối với con cái của mình: “Mẹ muốn con đáp lại tình yêu thương của mẹ: Hãy yêu gia đình con như mẹ đã yêu con. Không một ai, không một nơi nào có thể dạy cho con thứ tình cảm đơn thuần mà mãnh liệt như tình yêu gia đình”.

Kết thúc bài viết là những lời tự sự, có cái gì đó ngượng ngùng khi mẹ thú nhận: “Viết cho con những dòng này, mẹ không thể ngăn bản thân rơi nước mắt, mẹ có một cảm giác vừa ích kỷ vừa "trẻ con" là mẹ sắp mất con về tay của một người xa lạ”. Nhưng đó chính là tình cảm chân thật nhất mà mẹ dành cho con, là quy luật bất biến đối với bất cứ người làm cha, làm mẹ nào: “Không một ai trên đời có thể cho con tình yêu lớn hơn tình yêu của mẹ. Xin con cho mẹ giữ lấy niềm kiêu hãnh ấy, bởi mẹ có thể mất đi tất cả nhưng không thể mất đi quyền được yêu thương con”.

Người xây dựng