Người xóm trọ chạy thận thành Vinh - bây giờ...

Thanh Quỳnh 17/06/2023 17:03

(Baonghean.vn) - Trên con đường Lê Ninh (thành phố Vinh) có một khu nhà trọ đặc biệt. Những người thuê trọ nơi đây đến từ nhiều địa phương khác nhau, song hầu hết đều chung cảnh ngộ: Khó khăn về vật chất, mệt mỏi về tinh thần, yếu ớt về sức khỏe.

Vậy nhưng, vượt lên nghịch cảnh, những con người ở khu nhà trọ nghèo ấy vẫn nỗ lực từng ngày, không nguôi hy vọng vào ngày mai, cuộc sống sẽ tốt lên...

Hạnh phúc lấp lánh trong khổ đau

“Những người chạy thận như tôi, đặc biệt là chạy trên 15 năm thì có thể ra đi bất cứ lúc nào nếu chẳng may gặp cơn tăng huyết áp đột ngột hay nhồi máu cơ tim. Vậy nên, mỗi sớm mai thức dậy thấy mình còn sống, bản thân tôi hạnh phúc vô cùng. Việc đầu tiên tôi làm là gọi về để nghe tiếng vợ, tiếng con, rồi sau đó lại lao ra đường kiếm sống. Chỉ có thế, tôi mới có đủ tiền trang trải chi phí chữa bệnh, và cũng là tự tạo niềm vui cho mình”, ông Nguyễn Tiến Lập (sinh năm 1969) - người đã có hơn 15 năm chạy thận chia sẻ.

Sáng chạy thận, chiều chạy xe ôm nhưng ông Nguyễn Tiến Lập (sinh năm 1969, xã Tân Sơn, huyện Quỳnh Lưu) luôn giữ niềm lạc quan sống. Ảnh: Thanh Quỳnh

Trước cổng Bệnh viện Đa khoa Thành phố Vinh, hình ảnh ông Lập với vóc dáng gầy gò, nước da đen sạm bên chiếc xe máy cũ kỹ đã quá quen thuộc với những người dân sinh sống nơi đây. Quệt vội những giọt mồ hôi khi phải đứng nhiều giờ dưới nắng để chờ khách, ông Lập trải lòng về hoàn cảnh của mình.

Ông sinh ra tại mảnh đất Quỳnh Lưu, từng có cuộc sống hạnh phúc bên vợ và 3 con của mình. Cho đến năm 2007, khi thấy bản thân liên tục khó thở, mệt mỏi, buồn nôn, ông đã đến bệnh viện thăm khám thì được biết, chức năng thận của mình đã suy giảm dưới 20%, buộc phải tiến hành chạy thận. Thời điểm đó, vợ ông vừa sinh con thứ 3, con đầu mới học lớp 6.

Dưới lớp áo dài, cánh tay ông Nguyễn Tiến Lập đầy các cục u sần là vết tích của những tháng ngày lọc máu, chạy thận để kéo dài sự sống. Ảnh: Thanh Quỳnh

Nghĩ đến việc mình phải xa gia đình để vào thành phố chữa bệnh và mọi gánh nặng mưu sinh đổ dồn lên vai vợ khiến ông thấy xót xa. Vậy nhưng, để chiến thắng nghịch cảnh, ông đã tự mình vào thành phố Vinh và thuê một căn phòng nhỏ gần Bệnh viện Đa khoa thành phố, nơi mình điều trị bệnh.

Mỗi tuần, lịch chạy thận diễn ra từ 6h30’ sáng tới 11h các ngày thứ 2, thứ 4 và thứ 6. Khoảng thời gian còn lại, ông đến chợ Vinh để làm cửu vạn, ai thuê gì làm nấy, miễn là kiếm được tiền để trang trải chi phí chữa bệnh. Cho đến 7 năm gần đây, khi sức khỏe đã quá yếu, ông buộc phải lựa chọn nghề xe ôm để mưu sinh. Có ngày kiếm được 100 ngàn đồng, nhưng cũng có ngày thời tiết khắc nghiệt, không tìm được khách thì ông cũng đành ra về tay trắng. Dù sao như thế vẫn tốt hơn là nằm dài trên giường bệnh, bởi đối với ông, những khoảnh khắc ấy khiến bản thân dễ nghĩ tới những điều tiêu cực hơn.

Trong những phòng trọ nghèo, những bệnh nhân chạy thận vẫn nỗ lực từng ngày để điều trị bệnh. Ảnh tư liệu: Đình Tuyên

“Tôi từng chứng kiến những người ra đi ngay trước mắt. Thậm chí, có những người nằm cạnh giường trong bệnh viện, đang nói chuyện với nhau, khi mệt họ nhắm mắt lại và lặng lẽ ra đi trong một giấc ngủ dài. Đó là lý do vì sao tôi muốn được làm việc, được sống một cuộc đời đúng nghĩa và giữ tinh thần tích cực để lan tỏa niềm vui đến những người cũng đang mang trọng bệnh như mình. 15 năm qua, tôi chưa bao giờ nguôi hy vọng, rồi một ngày nào đó may mắn sẽ mỉm cười, mình sẽ khỏi bệnh và được đoàn tụ cùng gia đình” - ông Nguyễn Tiến Lập nói. Có lẽ đó là lý do giúp ông trở thành người có số tuổi chạy thận cao nhất khu trọ này.

Cũng gạn lọc những niềm vui trong cuộc sống để chiến đấu với bệnh tật, ánh mắt của chị Đặng Thị Thủy (sinh năm 1988) bỗng rạng rỡ hơn khi nhắc đến hai người con trai của mình.

Vừa chiến đấu với bệnh tật, chị Đặng Thị Thủy (sinh năm 1988, quê ở huyện Đô Lương) lại vừa động viên các con học tập tốt. Ảnh: Thanh Quỳnh

Chị kể, mình mất chồng vào năm 2015 khi anh bị tai nạn lao động ở Lào. Sau đó 2 năm, chị bàng hoàng nhận tin mình mắc bệnh thận. Xuống TP. Vinh chữa trị, chị buộc lòng phải làm đơn gửi hai con trai (sinh năm 2006 và 2008) vào Làng trẻ SOS. Ba mẹ con rời quê nhà Đô Lương xuống TP. Vinh cũng đã hơn 6 năm, vất vả chẳng kể xiết, nhưng hy vọng thì luôn lấp lánh khi hai con của chị những năm qua đều đạt kết quả học tập tốt. Thậm chí, còn là học sinh giỏi trường môn Toán. Mỗi khi buồn, chị lại mở điện thoại lên để ngắm nhìn những tấm giấy khen con gửi để tiếp thêm động lực sống.

“Với tôi, sống tiếp mới khó chứ buông xuôi thì đơn giản lắm, có khi chỉ cần dừng uống thuốc một hôm thôi... Thế nhưng, tự dặn lòng phải cố gắng sống tiếp vì còn có các con, để các con biết rằng, mẹ mình vẫn còn đó và các con không cô đơn trên cuộc đời này. Tôi muốn nhìn thấy các con trưởng thành, lập gia đình và sống một cuộc đời hạnh phúc hơn tôi”, chị Thủy trải lòng.

Khu nhà trọ trên đường Lê Ninh vốn là tòa nhà cũ của một doanh nghiệp, nay cho các bệnh nhân thuê ở để sinh sống trong quá trình chạy thận. Ảnh: Thanh Quỳnh

Bệnh viện là nhà, xóm trọ là gia đình

Những bệnh nhân tại xóm chạy thận luôn lưu trong danh bạ mình một số điện thoại đặc biệt, đó là số của chị Nguyễn Thị Thanh Tâm (sinh năm 1981) - là người được thuê để quản lý khu nhà trọ này.

Bởi những người chạy thận đến thuê trọ nơi đây đều phải sống xa gia đình, trong những hoàn cảnh nguy kịch, họ coi chị là chỗ dựa tin cậy để mình vượt qua những thời khắc khó khăn. Ví như, năm 2022 vừa rồi, ông Lê Văn Lam (68 tuổi), một bệnh nhân đang thuê trọ nơi đây đột ngột tăng huyết áp. Lúc đó là 4 giờ sáng, trong khi gia đình lại ở huyện Quỳnh Lưu nên người đầu tiên ông nghĩ đến là chị Tâm. Gọi cho chị xong cũng là lúc ông rơi vào trạng thái bất tỉnh. Ngay lập tức, chị Tâm đưa ông Lam vào bệnh viện, trong vai trò là người thân để hoàn tất các giấy tờ và chi phí để cấp cứu. Sau đó, vì bệnh có chiều hướng tăng nặng, ông phải chuyển viện, chính chị lại là người làm thủ tục chuyển viện cho ông.

Dù cho hoàn cảnh cũng không khá giả gì, nhưng chị Nguyễn Thị Thanh Tâm (sinh năm 1981, bìa phải) là điểm tựa cho nhiều bệnh nhân chạy thận ở khu nhà trọ. Ảnh: Thanh Quỳnh

Hoặc như đầu năm nay, trong buổi sáng đi kiểm tra các phòng trọ, chị Tâm phát hiện ra phòng của bà Nguyễn Thị Kỳ (70 tuổi, quê Diễn Châu) không mở cửa. Trong khi, theo lịch ngày hôm đó bà phải dậy sớm để chạy thận. Biết có chuyện chẳng lành, chị tìm cách gọi mọi người mở cửa thì phát hiện bà Kỳ đang nằm gục ở góc phòng. Nhờ được chị Tâm đưa đi cấp cứu kịp thời nên bà Kỳ đã qua cơn nguy kịch.

Tìm hiểu về người phụ nữ ấy, chúng tôi mới biết chị quê ở huyện Quỳ Hợp, dự định ban đầu chỉ là xuống thành phố Vinh để làm việc trong ít năm. Nhưng rồi, vì cảm thương và thân thiết với những mảnh đời tại xóm chạy thận mà chị đã ở lại đây cho đến hôm nay. Chị vừa quản lý nhà trọ, vừa bán nước ở đầu đường. Dù hoàn cảnh của chị cũng chẳng khá giả gì, nhưng mỗi lúc bệnh nhân trong khu trọ cần giúp đỡ thì chị luôn sẵn sàng hỗ trợ.

Tình yêu thương đã giúp cho những bệnh nhân chạy thận có thêm chỗ dựa vững vàng để vươn lên nghịch cảnh. Ảnh tư liệu: Đình Tuyên

Chị chia sẻ: “Hiện khu trọ có 15 bệnh nhân chạy thận đang thuê nhà. Mỗi năm ở đây lại có 3, 4 người ra đi và lại đón thêm 3, 4 người mới tới. Có lẽ vì đồng cảm nên họ coi nhau như người thân trong gia đình, giúp đỡ và chia sẻ cùng nhau mọi vui buồn trong cuộc sống. Đối với những bệnh nhân suy thận giai đoạn cuối, bệnh viện chính là nhà và khu trọ nghèo này cũng chính là một gia đình. Họ yêu thương, đùm bọc, nương tựa nhau, dìu dắt nhau sống lạc quan, tin tưởng vào một ngày bệnh tình thuyên giảm và được ra viện. Dẫu trong khổ đau, họ vẫn giữ niềm lạc quan và tình yêu thương dành cho nhau để mỉm cười sống tiếp”.

Thanh Quỳnh