Xã hội

Truyện ngắn: Sống với bình minh

Tống Phước Bảo 15/11/2025 20:00

Nam đẩy cửa vào, vài gương mặt ngước lên nhìn, quán vắng một đêm muộn. Ngoài trời mưa lất phất. Cơn mưa ảnh hưởng từ hoàn lưu cơn bão số 13 khiến đêm càng thêm hiu hắt.

Tranh ngang Minh họa Nam Phong
Minh họa: Nam Phong

Nam đẩy cửa vào, vài gương mặt ngước lên nhìn, quán vắng một đêm muộn. Ngoài trời mưa lất phất. Cơn mưa ảnh hưởng từ hoàn lưu cơn bão số 13 khiến đêm càng thêm hiu hắt. Đám sử quân tử rũ chùm bời bời sắc đỏ bên ô cửa sổ nhìn xuống phía đường. Người xe lưa thưa. Kim đồng hồ nhích sang ngày mới. Những con người còn nán lại quán này hầu như là chẳng muốn về nhà, hoặc có thể vì một lý do nào đó, họ chọn ngồi đây với cà phê, hay rượu nhẹ và thả trôi mình vào đêm để chờ ngày mới với mớ bòng bong chiêm nghiệm. Phần lớn những vị khách đều là những người ngấm va vấp của cuộc đời, trải qua cuộc suy thoái kinh tế. Họ đến và khe khẽ nói, thở dài, nhấp cà phê. Cũng có khi chỉ một mình và im lặng, đẫm mình vào đêm.
Quán lạ lùng chỉ mở từ 10 giờ tối cho đến 7 giờ sáng hôm sau, như một kiểu kinh doanh lãng tử giữa thời buổi tấc đất tấc vàng và thời gian đẻ ra tiền. Quán nằm gọn trên một căn chung cư cũ kỹ dễ chừng cũng trên 50 năm với thành phố này. Chủ quán là một gã trung niên tóc thả dài xoăn tít, nước da ngăm và môi thâm dày. Một mình một quán. Tự pha và tự bưng bê. Khách tự đến quầy gọi món và khi ra về cứ tự nhiên bỏ tiền vào một chiếc hộp sắt nhỏ nhắn được để trên quầy. Nếu tờ tiền lớn hơn giá ly nước, cứ mạnh dạn trút cái hộp sắt ra và tìm tiền lẻ để lấy lại phần dư. Chủ quán khi đó đang mắc pha nước, cũng có khi rửa ly, nhưng cũng có lúc gã da ngăm đang phiêu với cây đàn guitar dịu dàng rỉ rả. “Xin đừng làm phiền, nhất là tiền”. Câu này, chủ quán dán to và rõ ngay cái quầy nước làm bằng một chiếc xe lam cũ được tân trang tím lịm.
Trên tầng 6, trong một căn nhà, những người đàn ông cứ trôi vào đêm.

***

Trong cơn đóng băng của bất động sản, Tịnh quay lại căn nhà trọ ở ngoại ô thành phố với đôi bàn tay trắng. Chỉ mới hai năm thôi mà Tịnh già nua và hốc hác khiến đám bạn ngỡ ngàng. Những đứa trẻ tha hương tìm đến thành phố này với mong cầu một sự đổi đời. Bắt đầu từ con chữ trên giảng đường rồi đến những buổi làm thêm, những ngày chạy tìm công ty thực tập cho đến lúc có vị trí chính thức ở một công ty phù hợp với mình kỳ thực là hành trình mà chẳng đứa nào tưởng tượng nổi.
Căn nhà trọ ven đô giá thuê vừa tầm cho bốn thằng con trai cứ vậy chứng kiến những đêm sáng đèn học, những tiếng thở dài ngao ngán sự đời, những lần khóc tức tưởi bởi câu chuyện ma cũ ăn hiếp ma mới chốn công sở và từng nghe bốn thằng cười khi tiền lương thưởng Tết đủ để sửa căn nhà cho ba má, mua cái xe cho mình. Cũng chính căn nhà đó, bốn thằng thắp nhang coi nhau như anh em, cùng cầu nguyện một căn nhà thật đẹp cho riêng từng đứa. Nhưng Tịnh chọn rời đi trước, trong cơn leo thang vun vút của bất động sản. Cái bằng cử nhân sư phạm Tịnh xếp gọn nơi đáy va li. Tịnh chạy cò từ phía Đông sang phía Tây thành phố. Tịnh thấy con số nhảy vào tài khoản mình càng ngày càng cao. Tịnh vỗ vai mấy đứa bạn trong cơn say với con vịt quay bữa chào tạm biệt. Tao đi trước nhưng sẽ rước tụi bây theo. Cả đám gật gù và thấp thỏm.
Bữa đó cũng có Vi ngồi chung, cô bạn chọn sẽ xa thành phố để về ấp đảo Thiềng Liềng trong chiến dịch tăng cường giáo viên cho đảo muối heo hút này. Vi nhìn Tịnh rồi khẽ lắc đầu, Tịnh luôn là đứa nóng vội, như một cái bong bóng thổi phồng, đất rồi sẽ chôn tiền, con người ta cũng chôn mình vào trong đất. Vi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này. Ngày đất trở mình hối hả cho những khu đô thị sầm uất, ba má Vi cũng lao mình vào đất, cũng thảy chụp từng miếng đất theo thời thế. Cứ vậy, bán miếng nhỏ rồi vay thêm ngân hàng để có miếng to. Khi miếng to được giá lại bán đi và vay thêm ngân hàng chẻ ra thành hai miếng to. Cứ vậy, đất nở ra những cơn khát. Những cơn khát không bao giờ thỏa mãn.
Ngày đất vỡ như cái bong bóng phình to quá cỡ thì tiền lãi ngân hàng đã lên mấy trăm triệu một tháng. Căn nhà của ông bà nội để lại cho ba má cũng phải bán để đắp vào phần lỗ. Nhưng đóng băng là đóng dai dẳng. Biểu đồ trượt giá cứ vậy mà thê thảm rớt. Vi cùng ba má dọn về một căn nhà thuê tuốt Bình Chánh để chờ thời. Nhưng thời chưa kịp đến thì hạn ngân hàng đã đến. Cứ vậy mà lần lượt trắng tay. Vi hiểu, Vi thấm thía nhưng Vi chẳng thể nào thuyết phục Tịnh.
Vi chọn cách chia tay Tịnh để đi Thiềng Liềng. Tịnh chọn cách rời căn nhà trọ ngoại ô để vào trung tâm thành phố. Mấy đứa bạn ngơ ngác. Duy, Kỳ và Nam ngồi nghe thời gian nhích dần đi về phía bình minh. Nhưng rồi Nam đã nói đúng, Tịnh đã về.

***

Ngày Kỳ cưới, Nam chẳng về. Nam vác máy ảnh ruổi rong cùng con xe tay côn đi qua hơn 80 nước, chặng dừng này đang ở một hoang mạc nào đó tuốt châu Phi. Nam bảo con bé ấy gan cùng trời, gánh thêm thằng nhà thơ lãng đãng thì coi như đời tứ bề khổ tâm. Kỳ tỉnh queo bảo đó là yêu. Thứ giản đơn trong cuộc đời này nhất đó là tình yêu. Chỉ tại con người ta suy nghĩ cho sâu xa rồi đâm ra sợ. Cứ như Kỳ, đủ vui để sống thế thôi!
Nam vẫn cứ cập nhật đều đặn hành trình của mình. Lắm lúc Vi bảo Nam sống thong dong thế nhưng về già sẽ khổ. Ai rồi cũng tới lúc mỏi gối chùn chân, khi ngoảnh lại sự cô đơn đôi khi giết con người ta chết trước lúc già. Về đi, Vi sẽ làm mai cho cô bạn giáo viên hiền nhất Thiềng Liềng. Nam thả cái mặt cười vào câu chat của Vi rồi chuyển lời làm mai sang Duy. Gã bạn đang giàu nhất nhóm với căn biệt thự nơi phố núi mờ sương.
Duy có tài, lại đằm tính, ra trường thì đeo theo nghề kiến trúc, cộng với máu vẽ vời ngày trẻ, nên các bản thiết kế của Duy luôn chinh phục những người mê cái đẹp tinh tế. Cứ vậy Duy phất lên nhanh chóng. Ngày Duy rời xa căn nhà trọ, chẳng đứa nào thấp thỏm như Tịnh. Nhưng Duy vẫn là đứa quái nhất nhóm. Cái quái nó nằm ngay chính con người, ngoại hình và cả những điều không tưởng.
Thành phố này mười bốn triệu con người, thương nhau mà sống thôi. Duy nhẹ nhàng thế rồi lại tan vào đám đông hối hả để kiếm tiền. Kỳ vẫn nhởn nha làm thơ. Tịnh lại cứ đâm đầu vào giấc mơ của đất. Còn Nam thoảng theo gió. May mà còn có Vi, luôn hằng ngày gởi tin nhắn vào nhóm chat.
Nhưng hơn tuần nay, Vi chẳng gởi một tin nhắn nào.

***

Tịnh đến trong cơn ngái ngủ, nhìn thằng bạn xù xì, bụi bặm rồi khẽ lắc đầu. Thành phố này sẽ bình yên nếu không có gã đi hoang như mày. Nam vẫn lặng im. Nhìn xuống phía đường. Đã hơn hai giờ sáng, phố vắng ngắt. Gã chủ quán bắt đầu lên cơn hứng, rải những giọt đàn dịu dàng lan ra khắp căn phòng. Những gã đàn ông vẫn trôi vào đêm bằng một cơn tỉnh thức.
Khi ánh mặt trời bắt đầu nhá nhém thì Kỳ đến, trong bộ đồ chạy thể dục. Bây giờ đã là 5 giờ sáng, Quán bắt đầu vắng hoe. Những gã đàn ông trôi từ đêm biến mất tự bao giờ. Chỉ còn bốn gã ngồi nhìn xuống đường từ ô cửa sổ của căn chung cư cũ.
Vi về thành phố vào những ngày Hè. Đêm ngà ngà cơn say của buổi tụ tập. Mưa Sài thành như dỗ dành những tâm hồn trống rỗng. Cô đơn là thứ khiến con người ta dễ tan vào mưa nhất. Đêm đó Tịnh đưa Vi về lại căn nhà trọ ven đô. Cơn khát đất bị cơn khát yêu thương che lấp. Hóa ra Vi vẫn ở vậy nơi đảo nhỏ. Chục năm đứng trên bục giảng, Vi được chọn làm hiệu trưởng của trường tiểu học nơi bốn bề là sóng nước. Từ trung tâm thành phố về đảo muối cũng mất hơn ngày đường. Vi tích cóp mua được căn nhà nhỏ và quyết bám lại hẳn nơi đảo xa. Ở đó, Vi biết đám trẻ nghèo cần Vi hơn là ánh sáng của phồn hoa phố thị. Vi cho Tịnh chọn lựa.
Trong cơn say, Vi lùa Tịnh vào góc giường. Tịnh như cành cây khô không khốc mấy năm trời chẳng một cơn tắm tưới nào để thỏa thuê. Tịnh thấy mình bay trên tầng không xanh lành và dịu ngọt. Sáng ra, khi Tịnh thức giấc thì Vi đã đi đâu mất tiêu.
Bốn gã đàn ông ba mươi tuổi nhìn sáng mùa Thu âm trầm vì cơn bão vừa đi qua. Phía Tây thành phố đất nở lên cụm đô thị mặt sông. Phía Đông thành phố đất nở thành các cao ốc hành chính, thương mại nối liền với tàu điện đi từ ga Suối Tiên. Nhưng để đến với ấp đảo Thiềng Liềng là phải băng qua đường rừng Vàm Sát, tổng cộng có 1 phà lớn và 2 phà nhỏ. Thiềng Liềng vẫn của thành phố mà xa diệu vợi. Mùa Thu ở khu phía Đông, mùa Thu ở khu phía Tây hay mùa Thu ở Thiềng Liềng có khác nhau không?
Chẳng biết có khác gì hay không, nhưng mùa Thu này, Vi đã làm mẹ. Duy trầm ngâm rít thuốc, nhả ngọn khói hình tròn lên thinh không. Ba thằng bạn còn lại chợt quay qua nhìn Duy, rồi tất cả ánh mắt cùng soi vào Tịnh.
Tháng Mười Một đủ nắng đủ gió nhưng cũng có cả mưa nên phố thị bàng bạc một cơn dịu dàng.

***

Nam xốc Tịnh khỏi căn nhà ven đô, quăng lên con xe tay côn băng rừng tìm về đảo muối. Khi hoàng hôn đỏ ối ven con sông Lòng Tàu thì chiếc xe dừng lại căn nhà gỗ nhỏ có giàn hoa si-rô trắng ngần. Duy ở đó tự bao giờ. Căn nhà được dựng lên sau tin nhắn của Vi. Duy vẫn là đứa thâm trầm chỉ thích làm chứ không thích nói. Căn nhà hướng về phía ruộng muối. Tịnh vẫn đăm chiêu ngồi nhìn hoàng hôn tan loãng vào đất trời. Đêm chẳng tiếng xe cộ. Đêm chỉ có tiếng thầm thì và giọt nước mắt của Tịnh.
Nửa tháng sau, cái đám cưới chỉ 5 người diễn ra ở quán cà phê không ngủ. Vi cười trong chiếc áo dài đỏ. Tịnh dường như đã thôi những cơn khát đất mà chuyển qua thèm tiếng trẻ con. Hóa ra đến chừng này tuổi, Tịnh mới ngộ ra cái quãng đời vòng vèo chục năm trời, thời gian trả về cho Tịnh cũng chỉ là những yêu thương ghép trọn một cuộc tình.
Kỳ nhậu say vào lại đọc thơ. Ngộ là lúc này chẳng đứa nào còn chê thơ Kỳ sến sẩm nữa. Những hai mươi ngày ấy, giờ ngồi đây đã là những người của mùa Thu quá vãng. Lần đầu tiên, sau chục năm trời, Nam mới chịu thôi ruổi rong mà dừng chân ở hẳn thành phố này. Nam sẽ về cùng Duy, phụ cho công ty thiết kế. Cũng sau ngần ấy năm, Duy mới quyết định đóng cửa quán, để những gã đàn ông thôi trôi vào đêm. Ai rồi cũng phải sống với bình minh.

Nổi bật Báo Nghệ An

Mới nhất

Truyện ngắn: Sống với bình minh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO