Vào tù ở tuổi xế chiều vì tiếp tục 'bán mình' cho ma túy
(Baonghean.vn) - 67 tuổi, bà Nguyễn Thị Phương lầm lũi bước vào phòng xử án. Đáng nói, đây không phải là lần đầu tiên mà là lần thứ 4 bà Phương hầu tòa cùng về tội mua bán ma túy.
Lấy tiền bán sắt vụn buôn hồng phiến
Buổi sáng một ngày giữa tháng 10, bị cáo Nguyễn Thị Phương (67 tuổi), trú xã Châu Kim, huyện Quế Phong khó nhọc bước vào phòng xử án của Tòa án nhân dân tỉnh Nghệ An. Nữ bị cáo lớn tuổi, mái tóc điểm bạc phải bước khập khiễng vì hậu quả của lần ngã trước đó. Vừa bước đến vị trí dành cho bị cáo, bà vội quay xuống nhìn các con đang ngồi tít phía sau. Khoảng cách xa quá nên nữ bị cáo chỉ nhìn một lát rồi buồn bã quay lên.
Đây là lần thứ 4 bà Phương hầu tòa. Đáng nói, cả 4 lần nữ bị cáo này đều phạm chung một tội là Mua bán trái phép chất ma túy. Khác với đa số bị cáo khác thường vi phạm pháp luật khi tuổi còn trẻ, do bồng bột thì cuộc đời của bà Phương bắt đầu dính vào pháp luật khi đã gần 50 tuổi. Đó là năm 2002, Nguyễn Thị Phương bị tòa tuyên án 8 năm tù về tội Mua bán trái phép chất ma túy.
Sau 1 năm ra tù, người đàn bà này tiếp tục đi vào “vết xe đổ” của bản thân và lĩnh mức án 5 năm tù. Bảng “thành tích” bất hảo của bà Phương tiếp tục kéo dài thêm khi vào năm 2011, đối tượng này bị tòa tuyên phạt 9 năm tù cũng vì tội gieo rắc “cái chết trắng”.
Năm 2019, Nguyễn Thị Phương trả xong bản án lần thứ 3. Sau nhiều năm sống cảnh “cơm tù, áo số”, bà Phương trở về địa phương để làm lại cuộc đời. Người đàn bà này chọn công việc thu mua và nhặt sắt vụn để kiếm sống. Công việc này dù thu nhập bấp bênh, vất vả nhưng chí ít cũng đem lại cho bà những đồng tiền chân chính. Chứng kiến sự thay đổi của người đàn bà từng nhiều lần vào tù, ra tội bà con lối xóm, nhất là các con rất vui mừng. Nhưng rồi, chỉ ít năm sau, bà lại khiến con cháu thất vọng khi lần nữa dính vào lao lý vì ma túy.
Theo hồ sơ vụ án, khoảng tháng 4/2023, Nguyễn Thị Phương gặp một người đàn ông dân tộc Mông và biết người này có ma túy bán. Những ngày sau đó, suy nghĩ về việc mua bán ma túy cứ quanh quẩn trong tâm trí bà. Chậc lưỡi, bà quyết định buôn ma túy thêm lần nữa.
Ngày 13/5/2023, bà Phương liên lạc với người Mông để đặt mua ma túy về bán kiếm lời. Sau khi thống nhất giá cả, địa điểm giao dịch, Phương thuê xe ôm chở mình đến điểm hẹn gặp người Mông mua 7 gói ma túy với giá 3,5 triệu đồng. Phương trả trước 1 triệu đồng, số còn lại xin khất nợ.
Ngày 15/5, Phương bắt xe khách, vượt chặng đường hàng trăm cây số xuống huyện Diễn Châu để bán ma túy cho một vị khách đã đặt mua từ trước. Khi đối tượng này đang cầm 5 gói ma túy đứng trước cổng Trường Mầm non xã Diễn Thịnh, huyện Diễn Châu đợi khách đến nhận thì bị công an bắt giữ.
Ngoài số ma túy trên, công an còn phát hiện 1 gói hồng phiến mà Phương cất giấu trong áo lót khi đưa vào trại tạm giam. Bên cạnh đó, cơ quan chức năng còn phát hiện 1 gói ma túy trước đó Phương cất giấu ở giường ngủ. Cơ quan điều tra xác định, trong vụ án này Nguyễn Thị Phương phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi mua bán hơn 116 gam ma túy.
Lần thứ 4 vào tù ở tuổi xế chiều
Do sức khỏe yếu, chân đau nên quá trình xét xử bị cáo nhiều lần được tòa cho phép ngồi để trả lời các câu hỏi. Nữ bị cáo đưa ra một số lý do để biện minh cho hành vi phạm tội của mình rằng: vì chồng mất, các con đã có cuộc sống riêng, hoàn cảnh khó khăn. “Để kiếm sống, bị cáo làm nghề thu mua sắt vụn về bán. Tuy nhiên, vì sức khỏe yếu nên bị cáo không đi xa được mà quanh quẩn gần nhà nên thu nhập thấp”, bị cáo khai.
“Vậy số tiền mà bị cáo dùng để mua ma túy từ đâu?”, trước câu hỏi của vị thẩm phán, bị cáo trả lời “bị cáo lấy tiền bán sắt vụn”. Rồi Phương trình bày thêm, bị cáo đau bệnh quanh năm nên khi được người Mông nói có lô ma túy kém chất lượng bán rẻ, bị cáo đã mua để bán kiếm ít lời.
Về gói ma túy mà cơ quan công an phát hiện ở giường, bị cáo khai đã cất giấu để bán lẻ kiếm lời và thỉnh thoảng sử dụng để giảm đau. Nữ bị cáo lặp lại nhiều lần lý do hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật để xin tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt cho mình.
Sau khi nghe vị đại diện VKSND tỉnh Nghệ An thực hiện quyền công tố tại phiên tòa đề nghị mức án 20 năm tù, nữ bị cáo tỏ ra hốt hoảng. Bị cáo Phương liền chắp hai tay rồi kỳ kèo “xin tòa bớt án tù xuống”. “Bị cáo tuổi cao, hay đau bệnh xin quý tòa cho bị cáo mức án nhẹ hơn, tầm 15 năm thôi”, Phương trình bày trước HĐXX.
Tòa vào nghị án, nữ bị cáo nhiều lần cúi mặt xuống bàn, thể hiện sự mệt mỏi. Mấy đứa con ngồi phía sau chần chừ mãi mới tiến lên gần chỗ mẹ ngồi. Vừa kịp hỏi mấy câu thì cô con gái đã khóc nghẹn. Đứa con đó chỉ kịp nhắn nhủ mẹ vào trong đó giữ gìn sức khỏe, cải tạo tốt sớm trở về với con cháu.
Với bản án 20 năm tù mà HĐXX tuyên phạt, nữ bị cáo cố ngoái đầu lại nhìn cảnh hai cô con gái đang khóc đỏ mắt. Vì lòng tham, sự thiếu rèn luyện bản thân mà Phương lần này đến lượt khác vào tù. Lần thứ 4 vào tù ở tuổi xế chiều, khiến đường về của nữ bị cáo xấp xỉ U70 trở nên xa mịt mù…