Những mảnh ký ức

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam

(Baonghean.vn) - Tôi ngồi trên bãi cát, đếm những nhịp sóng xô bờ. 1,2,3,4,5,6,7… Trong chớp mắt, tôi tưởng như đang đếm những vui buồn lòng mình, những hoang mang lòng mình, những đổ vỡ lòng mình, và kì diệu thay, nhịp sóng êm đềm ấy xoa dịu chơi vơi tôi trong nỗi lặng thầm của sự hoá thân.

Tôi không thích trời mưa, nhưng đặc biệt thích cảm giác uống cà phê trong căn phòng ấm, nhìn ra nỗi ướt át ngoài kia. Tôi thường cảm thấy thật sâu lắng vào những giây phút ấy. Tách cà phê, với tất cả sức mạnh quyện hoà giữa mùi của đất, da thuộc, gỗ mục, quả chín… bao bọc tôi trong vòng hương dịu dàng, ấm áp, yên lành. Nó vỗ về những xao động trong lòng. Nó ủi an vài điều chộn rộn. Nó gợi lên những mảnh ký ức thẳm xa. Như hôm nay, hương cà phê trong quán ấm này khiến tôi nghĩ về một cốc cà phê khác mà tôi đã ngồi uống chênh vênh trên một mỏm đá nhô ra mặt biển Kê Gà, cùng hai người phụ nữ làng chài mở lòng cho tôi ở trọ suốt hai tuần lang thang.

phan-thiet-4-2003.jpg

Đó là năm 2008. Chuyến bay từ Huế đi TP. Hồ Chí Minh hơn 600.000 đồng/vé. Tôi tính toán sơ bộ các khoản cần chi trong vòng 1 tháng, rồi xách balo lên và đi. Điều tuyệt vời nhất của tuổi trẻ là ta có thể làm mọi điều mình muốn mà không nghĩ gì nhiều. Hậu quả là thứ gì đó thật xa xôi, hoặc kể cả gần gụi, thì nó cũng chẳng đáng sợ mấy. Tôi ở phố thị sôi động chỉ 1 tuần rồi chán, quơ đại tờ rơi quảng cáo ở một đại lý du lịch trên đường, thấy giới thiệu về Kê Gà: ngọn hải đăng trăm tuổi, bãi đá cổ kì thú, làng chài nhỏ… Vậy là đi!

Từ TP. Hồ Chí Minh, tôi bắt tàu đi Phan Thiết, giá vé ngồi ghế gỗ đâu đó chỉ tầm vài chục nghìn đồng. Tàu chợ xình xịch xình xịch, kéo rê chục toa trên tuyến đường sắt cũ kỹ. Được cái cảnh đẹp, ô kính tàu loang lổ không làm vợi đi màu xanh cỏ cây, những triền đồi nhấp nhô, và sắc đỏ của vườn thanh long ngút tầm mắt. Tôi không chụp ảnh, tôi không thích chụp ảnh, tôi tin rằng ánh mắt chăm chú của con người hơn tất thảy mọi thấu kính trên đời. Tôi có ghi chép, đôi dòng vụn vặt mà giờ đã thất lạc đâu đó trong những lần di chuyển. Chẳng có gì quan trọng, dù hàng chục năm sau tôi biết mình không thể hình dung nổi những chi tiết diễn ra trong buổi sáng ngẫu hứng ấy, thì tôi vẫn luôn nhớ rằng một đôi điều đẹp đẽ đã đến và ở lại với tôi, dẫu chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vậy cũng đã đủ rồi.

4-6285.jpg

Xuống tàu, tôi dò tìm mã số xe bus - phương tiện giao thông rẻ nhất trong khả năng chi tiêu của tôi. Chuyến xe số 6 đưa tôi về Kê Gà đã tầm trưa. “Chẳng đẹp như tưởng tượng!” - tôi nghĩ. Làng chài nhỏ chỉ tầm trăm hộ dân, nhà cửa lụp xụp với mái tôn đặc trưng, và cửa gỗ sơn đủ thứ màu. Những con thuyền mắc cạn trên bãi cát. Mùi tanh nồng thường trực. Mặt biển lấp loá như hàng triệu mặt biển trên trái đất này. Sóng liếm vào bãi cát rồi mờ tan vào những nhịp vỗ khác, miên man tự hồi sinh mình trong vòng lặp bất tận. Tôi ngồi trên bãi cát, đếm những nhịp sóng xô bờ. 1,2,3,4,5,6,7… Trong chớp mắt, tôi tưởng như đang đếm những vui buồn lòng mình, những hoang mang lòng mình, những đổ vỡ lòng mình, và kì diệu thay, nhịp sóng êm đềm ấy xoa dịu chơi vơi tôi trong nỗi lặng thầm của sự hoá thân.

Còn nhớ tôi đã ở suốt hai tuần trong một ngôi nhà nhỏ - nơi chỉ có hai người phụ nữ - mẹ chồng và nàng dâu, hai goá phụ. Chồng họ đều thác trên biển. Tôi đã ở với họ những sáng, những chiều, những đêm. Cơ bản là lặng lẽ, và buồn. Cũng có đôi chút niềm vui, như khi cô con dâu xé ba gói cà phê hoà tan đổ vào ba chiếc cốc sứ nhẽ ra dùng để uống trà, rồi rủ tôi ra mỏm đá ngồi hóng gió. Thật tình, gió thì có gì mà hóng. Có lẽ chị hóng cái khác, hóng một người, hóng một đời…

Cái hay ở xóm chài này là người ta đón nhận người đến và đi một cách bình thản. Tôi ở đây hai tuần mà hai người phụ nữ chỉ hỏi tôi đến từ đâu, đang học gì hay làm gì, rồi thôi. Họ chẳng sợ hãi trộm cướp, lừa đảo, dối gian. Họ thật như đếm và nghĩ ai cũng như mình. Họ sống nhờ lộc trời lộc biển và hào phóng sẻ chia cho tất thảy những ai cần. Họ chỉ sống tốt đời mình, không bận mải tò mò, hiếu kì đời người khác. Họ không định kiến, không phán xét. Ở đây, tôi thấy mình là mình. Ánh sáng hay màn đêm cũng không làm tôi khác đi. Màu biển hay màu trời cũng chẳng khiến tôi bận mải. Tôi có thể nghĩ thông suốt nhiều thứ hoặc hoàn toàn không nghĩ gì. Tôi thậm chí còn tự se nhỏ nỗi buồn khủng khiếp của mình lại, tự thấy những khổ sổ trước đó thật kỳ quặc. Hồi đó còn chưa thịnh hành từ khoá “chữa lành”, nhưng giờ nhìn lại, dường như tôi đã ăn may được chữa lành, được vá víu dịu êm trong những ngày ở đó.

hai-dang-ke-ga-1-433.jpg

Ở suốt hai tuần, thói quen lặng lẽ đến nỗi có lúc tôi tưởng mình sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. May có hương cà phê níu lại, nhắc nhớ tôi rằng mình thuộc về nơi khác, mình phải quay về nơi khác. Cà phê ở đây cũng là thứ xa xỉ, không mua theo hộp mà mua lẻ từng gói. Trước ngày cuối cùng tôi rời đi, chị nhét vào túi tôi hai gói cà phê, rồi chèo thuyền thúng chở tôi ra hải đăng Kê Gà, “gửi” tôi cho một anh canh mũi tên Dũng. “Anh Dũng đưa em nó leo hải đăng, xem mũi Kê Gà này đẹp thế nào nha!” - chị hét vọng khi quành thúng trở về.

Anh Dũng canh mũi một mình, 1 tuần 1 lần đổi gác với người khác. Sống tạm bợ giản đơn, lục tung cả phòng không tìm được cái ly, đành pha cà phê vào bát. Anh bưng bát, dẫn tôi leo 183 bậc thang, lên tận đỉnh ngọn hải đăng hơn trăm tuổi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn xuống đất, nhìn thẳng vào mặt biển. Khi ở trên cao, tôi không sợ nhìn vào biển nữa, ánh lấp loá không chói thẳng làm nhức mắt, và nỗi sợ hãi những bí ẩn khơi xa cũng vợi đi nhiều. Biển xanh như màu trời, xanh như viên ngọc bích, xanh như những gì xanh nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Tôi nhấp một ngụm cà phê, để hương vị quen thuộc ấy lan trong khoang miệng mà xúc động muốn khóc. Một nỗi gì đó oà ra theo nước mắt. Lúc bấy giờ, tôi biết mình đã được giải thoát, hoàn toàn.

tin mới

Tha thứ và khoan dung

Tha thứ và khoan dung

(Baonghean.vn) - Sự đẹp đẽ, cao thượng, vị tha nhất trên đời này không phải dành để đối đãi với người, mà đối đãi với chính mình. Khi buông xả thứ tha được cho nỗi giận hờn của chính mình, thì đồng thời mình đã đạt được cấp độ thứ tha cao hơn dành cho người.

Trao cho ai đó một cơ hội

Trao cho ai đó một cơ hội

(Baonghean.vn) - Tôi luôn tin rằng, cơ hội như một món quà, giá trị của nó được tiếp nối trường tồn nhờ việc người nhận quà biết ơn và tiếp tục trao gửi chúng đến những người cần khác.

Đâu rồi tinh thần tôn sư trọng đạo?

Đâu rồi tinh thần tôn sư trọng đạo?

(Baonghean.vn) -Thật đau đớn và xấu hổ khi xem những clip đang lưu truyền trên mạng xã hội về vụ việc một cô giáo bị một đám đông học sinh ẩu đả ngay trong không gian một lớp học được cho là ở Tuyên Quang.

Quá tải… chữa lành

Quá tải… chữa lành

(Baonghean.vn) -Chữa lành có thể được xem là nhu cầu của cả một thế hệ - khi con người quá căng thẳng với hiện thực đời sống nhiều bất ổn trong một thời gian dài. Nhưng càng đi vào “thị trường chữa lành”, càng thấy nhiều điều chệch hướng.

Chấp nhận mất đi

Chấp nhận mất đi

(Baonghean.vn) - Hạnh phúc đôi khi không phải là đón nhận sự tròn vẹn, viên mãn, mà rất nhiều khi ta cảm nhận được hạnh phúc nhờ biết cách chấp nhận mất đi. Chấp nhận mất đi là chấp nhận buông bỏ, chấp nhận như nó vốn có, chấp nhận những điều bất như ý. 

Điều không bình thường

Điều không bình thường

(Baonghean.vn) - Chúng tôi dành cho việc tìm hiểu điều kiện sống, nền nếp sinh hoạt học tập của các học sinh từ vùng sâu vùng xa về trung tâm huyện ở trọ để theo học cấp học THPT. Thấy ở đó, là những đứa trẻ thiếu vắng sự quản lý của gia đình.

Hạnh phúc cũng cần phải học

Hạnh phúc cũng cần phải học

(Baonghean.vn) - Muốn hạnh phúc cũng cần phải học đấy. Là học cách trân trọng thân tâm mình, học cách biết ơn vạn vật, học cách chấp nhận rồi vượt qua những buồn khổ trong đời, học cách tin vào những điều tốt đẹp.

Những đứa trẻ 'gánh' ước mơ người lớn

Những đứa trẻ 'gánh' ước mơ người lớn

(Baonghean.vn) - Ước sao đôi vai bé nhỏ của các con không oằn xuống vì ước mơ lớn lao của cha mẹ, mà thật sự thẳng lưng bước tới trên con đường tri thức bằng mong muốn của chính mình, dựa trên sự trợ lực và định hướng đầy yêu thương của đấng sinh thành.

Gỡ bớt mặt nạ ra, và sống!

Gỡ bớt mặt nạ ra, và sống!

(Baonghean.vn) - Có một làn sương mù mờ giáp ranh giữa mặt nạ và mặt thật, giữa nguỵ trang nhân cách và nhân cách, giữa cái tôi bản thể và cái tôi xã hội, giữa mạng ảo và đời thực… Làm sao để mặt nạ chỉ là một phần của bản thể chứ không ăn mòn nuốt chửng bản thể? Phải gỡ bớt mặt nạ ra, và sống!

Nói với con về tiền

Nói với con về tiền

(Baonghean.vn) - Tiền là thứ vô tri nhưng có quyền lực vô song. Tiền giá trị thế nhưng cũng hiểm nguy thế. Người lớn biết rõ vậy, sao lại không sớm dạy trẻ con để chúng thấu suốt, nuôi dưỡng khái niệm tiền bạc một cách đúng đắn? Nếu không biết cách kiểm soát tiền thì tiền sẽ kiểm soát chúng ta.

Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm…

Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm…

(Baonghean.vn) - Xã hội ngày càng tân tiến hơn nhưng con người lại ngày càng thụt lùi hơn trong đời sống tinh thần. Họ yếu đuối, uỷ mị, dễ dàng để sự buồn nản kéo xuống dốc, năng lượng tích cực ít ỏi đến mức không đủ để vực họ dậy trong hố sâu chán chường.

Bảo vệ giấc mơ

Bảo vệ giấc mơ

(Baonghean.vn) - “Đừng bao giờ để ai đó nói rằng, con không thể làm được việc nào đó. Kể cả bố cũng không được phép nói thế. Con có một giấc mơ, con phải bảo vệ nó. Con muốn điều gì đó, hãy có được nó”.

'Tầm thường hoá' sự nổi tiếng

'Tầm thường hoá' sự nổi tiếng

(Baonghean.vn) -Sẵn sàng cởi đồ để livestream bán hàng thu hút được nhiều “mắt” xem; đăng video nói nhảm, thậm chí chửi bới dung tục, bậy bạ để hút view; nam giả nữ, nữ giả nam, mặc đồ sexy uốn éo trước màn hình; các “giang hồ mạng” lên Facebook, TikTok thách thức “xơi tái” người này người nọ…

Học cách lắng nghe

Học cách lắng nghe

(Baonghean.vn) - Từ bé đến lớn, chúng ta được dạy nhiều về kỹ năng nói chuyện, kỹ năng thuyết trình, kỹ năng làm người đối thoại say mê bằng ngôn ngữ; nhưng còn một kỹ năng quan trọng khác nữa mà phần lớn trong chúng ta đều thiếu: Kỹ năng lắng nghe!

Đừng áp đặt!

Đừng áp đặt!

(Baonghean.vn) - Cách thực hiện thí điểm mô hình tiên tiến trên diện rộng đã đặt phụ huynh vào tình thế khó xử. Vì vậy nên cân nhắc hạn chế việc thí điểm trường tiên tiến theo diện rộng, để tránh sự áp đặt, dẫn đến thiếu tính nhân văn.

Cái giá của sự hoàn hảo

Cái giá của sự hoàn hảo

(Baonghean.vn) - Hạnh phúc chân thật thường rất giản dị, không cần bất kì ai công nhận; hạnh phúc giả vờ luôn cần nâng đỡ bởi những bong bóng ảo tưởng của lời khen.

Trung thu của người lớn

Trung thu của người lớn

(Baonghean.vn) - Có lúc, có nơi, Trung thu của người lớn là cuộc chạy đua về tiền tài, vật chất; dưới ánh trăng là những quy đổi sòng phẳng và không sòng phẳng về lợi ích. Ở đâu đó, Trung thu không còn là biểu tượng mà trở thành những vật thể hữu hình, ẩn chứa những tham vọng hữu hình.

Những mùa Trung thu cũ

Những mùa Trung thu cũ

(Baonghean.vn) - Có lẽ thời gian là thứ khiến mỗi chúng ta khi nhìn lại đều thấy khắc nghiệt nhất. Chớp mắt, những đứa trẻ lên chín, lên mười bỗng nhiên trở thành người lớn lúc nào không hay. Những mùa Trung thu cũ lùi xa dần, chỉ còn lại trong ký ức.

Trở thành chính mình

Trở thành chính mình

(Baonghean.vn) - Càng lớn, tôi càng nhận ra rằng, việc nhìn vào ai đó rồi noi theo để tạo tác thành một cái tôi giông giống, na ná họ không khó; điều khó nhất trên đời này là thực sự trở thành chính mình.

Phía sau đám cháy

Phía sau đám cháy

(Baonghean.vn) - Phía sau đám cháy là nỗi đớn đau và xót thương vô tận; là những hồi chuông gióng giả gõ vào nhận thức, lương tri và trách nhiệm của bộ máy công quyền và toàn xã hội; và là tình người - trọn vẹn tình người đã được trao đi với tất thảy ấm áp, yêu thương.

Định vị hạt lúa

Định vị hạt lúa

(Baonghean.vn) - Vấn đề đặt ra là cần sự vào cuộc mạnh mẽ hơn từ các cấp, ngành và người trồng lúa để triển khai diện rộng những giống lúa chất lượng cao phục vụ xuất khẩu, như vậy mới nhanh chóng định vị được vị thế hạt lúa, góp phần nâng cao thu nhập cho người nông dân.

Gieo hạt giống

Gieo hạt giống

(Baonghean.vn) - Sau những tháng ngày gắn bó với cơ sở, gần gũi sâu sát nhân dân, được thực tiễn công tác bồi dưỡng, họ - những cán bộ sở, ngành tăng cường về xã sẽ trở thành những hạt giống tốt!

Làm phượng thì múa…

Làm phượng thì múa…

(Baonghean.vn) - Câu dân gian xưa “làm phượng thì múa, làm nghê thì chầu” vẻ như khá sát để làm kinh nghiệm chọn nhà đầu tư tốt.

Nếu có một điều ước

Nếu có một điều ước

(Baonghean.vn) - Có câu chuyện vui ẩn dụ về sự tham lam vô tận của con người: Bụt hiện ra và cho ta một điều ước, ta sẽ ước gì? Loài người không ngần ngại mà nói ngay rằng: Con ước có nhiều điều ước hơn nữa!

Chọn ngồi thật yên

Chọn ngồi thật yên

(Baonghean.vn)-Chúng ta mải miết kết nối với cả thế giới, mong cầu hiểu tường tận về mọi sự trên đời, mà ít khi kết nối với chính bản thân mình-một tiểu vũ trụ tinh diệu, phức tạp, mầu nhiệm, với vô vàn những tinh cầu dễ tổn thương, cần được chở che bằng sự thấu hiểu đến tận cùng.

Chuyện của ngày mai

Chuyện của ngày mai

(Baonghean.vn) - Theo vận hành tự nhiên, ngày mai nhanh chóng trở thành hôm nay, tương lai nhanh chóng trở thành hiện tại… Nếu cứ ngồi yên một chỗ nghĩ bao điều viển vông mà chẳng có hành động cụ thể để biến chúng thành sự thật, thì ngày mai sẽ chẳng bao giờ đến. 

Quyền tự do thất bại

Quyền tự do thất bại

(Baonghean.vn) -Mọi người thường nghe và ngẫm nghĩ về sự thành công. Điều đó tốt thôi, song dưới góc nhìn cá nhân, tôi cho rằng chúng ta cũng cần tư duy cả về những thất bại nữa.

Lời nói tựa đao gươm…

Lời nói tựa đao gươm…

(Baonghean.vn) -Hai chuyện dậy sóng Facbook tuần qua có một điểm chung, đó là đều phải gánh chịu thị phi cay nghiệt của người đời. Thị phi không hình không ảnh mà sắc bén hơn tất thảy vũ khí trên thế gian này. Lời nói tựa dao găm, tựa gươm sắc, thoả sức buông tuồng vung vãi mà không màng hậu quả.

Chọn sống xanh, làm điều nghĩa

Chọn sống xanh, làm điều nghĩa

(Baonghean.vn) - Nâng cao ý thức sống Xanh cho lớp trẻ mới chính là bước đi đúng đắn cho sự cải thiện môi trường trong tương lai. Nhiệt huyết và tư duy trẻ khiến hành động vì môi trường của các bạn trẻ miệt mài, sáng tạo và thiết thực hơn.