Mưa phùn
(Baonghean) - Người con gái ngoảnh nhìn qua khung cửa sổ: đêm bàng bạc, chốc chốc chớp lóe sáng soi rõ những hạt mưa trắng bay lang thang. Đã hết tháng ba, quãng mưa phùn cuối mùa rồi!
Minh họa: Nam Phong |
- Công việc trên ấy thế nào? - Người con trai nãy giờ vẽ cái gì đấy trên tờ giấy khổ rộng trải giữa bàn, cất tiếng hỏi.
Người con gái rùng mình như bị lạnh, uể oải đáp:
- Chẳng thế nào cả.
Người con trai nhìn nhanh người con gái, khẽ lắc đầu. Người con gái cắn móng tay, mi mắt chớp chớp. Không ai nói gì, nghe rõ tiếng gió thì thào trên ngọn cây chanh sát ngay cửa sổ. Rồi có tiếng gọi: “Đò ơi! Sang với” buồn buồn lẫn vào tiếng mái chèo cắt nước sắc gọn từ dưới sông Duềnh vọng lên, kéo dài ra, âm trên núi Đá phía sau làng. Người con trai buông giọng:
- Mưa gió thế mà vẫn còn khách qua sông?
Người con gái nói:
- Mái chèo của Hạnh đấy...
Họ cùng làng, tốt nghiệp lớp 12 cùng khoá và cùng thi hỏng đại học. Nhà đứa nào cũng nghèo mà thi cử thì ngày mỗi khó khăn. Một lần, người con gái hỏi người con trai: “Hạnh có nghề chèo đò mẹ để lại, còn hai đứa mình thì sao?”. Người con trai nói: “Thì ở lại làng. Làng có bao nhiêu việc để làm”. Hôm ấy, họ cũng ngồi chỗ này, trời cũng rả rích mưa và cây chanh cũng ngã cành vào khung cửa thế. Người con gái quờ tay ngắt một bông hoa chanh thả vào lòng bàn tay người con trai và nói: “Chẳng lẽ ở nhà làm nghề trồng chanh?”. Một thoáng buồn hiện trên khuôn mặt người con trai. Mấy ngày tết trôi qua trong mưa phùn và rét ngọt. Vệt cỏ dọc đường xuống bờ sông lay phay dưới mưa, kéo dài biền biệt. Rồi đầu mùa xuân, người con gái đột ngột bỏ làng đi. Bố người con gái nói: “Nó làm cán bộ trên tỉnh”. Dân làng thì bảo: “Tỉnh, huyện gì đâu. Nó lang thang trên phố ấy!”. Người con trai lên phố hai ngày, trở về bảo, người con gái bếp núc, quét dọn nhà cửa cho một gia đình gốc gác ở làng. Áp tết người con gái về, vóc dáng gầy hơn, ăn mặc màu mè hơn. Người con trai không nói gì như người con gái chưa hề bỏ làng lên phố vậy. Anh tôn trọng sự lựa chọn của bạn. Ngồi với nhau, người con trai vẽ lên trước mắt người con gái những dự định làm ăn lớn trên mảnh đất họ từng sống gần hai chục năm, còn người con gái thì nhìn ra xa xăm, dửng dưng. Rồi rằm tháng giêng, người con gái lại ra đi. Cô Hạnh chèo đò chở người con gái qua sông. Từ ấy, mù mịt tăm hơi. Đời có bao nhiêu là đường, mỗi người tự chọn đường đi cho mình. Người con trai nghĩ vậy, nhưng lòng cứ thấy trống vắng. Nhiều đêm nghe tiếng mái chèo cắt nước của Hạnh dưới sông vọng lên, người con trai lại dõi nhìn qua khung cửa, thắc thỏm. Đến khi anh không còn chờ đợi người con gái trở về thì tối nay cô bỗng xuất hiện. Chẳng hiểu sao lòng anh lại dửng dưng, cứ muốn mọi thứ lặng im.
- Anh không có gì để nói nữa à? - Người con gái hỏi.
Người con trai nhếch môi nở một nụ cười lạnh:
- Có công việc tử tế trên phố rồi à?
Người con gái ngước khuôn mặt xinh xắn về phía người con trai, nói:
- Em dối đấy.
- Lại làm thuê cho nhà ấy à?
- Không phải.
- Thì nhà khác, có gì khác? Sướng nhỉ?
- Sư... ớng ? - Người con gái nhắc lại, giọng kéo dài như giễu cợt chính mình, buồn không chịu nổi.
Người con trai cố tỏ ra thân mật, giọng dịu xuống:
- Thì rốt cuộc thế nào?
- Đi tìm việc khắp nơi, ở đâu cũng được hỏi: Học trường nào ra, ngành gì, hệ chính quy hay mở, tốt nghiệp khá hay giỏi... Lìa cả chân.
- Rồi sao? Người con trai có vẻ nôn nóng.
- Rồi cuối cùng thì gặp bác Thoảng.
- Là ai?
- Người đẻ ra ông nội bác ấy là con cậu người đẻ ra bà ngoại em, là mẹ của mẹ em...
- Mịt mù quá!
- Ừ, mịt mù!
- Rồi ông Thoảng mịt mù ấy cho việc làm à?
- Ông ấy cho một câu hỏi.
- Câu gì?
- Hỏi: “Sông Duềnh, núi Đá còn ở làng chứ?”.
Người con trai bỗng cười, giơ cả hai tay khuơ khoắng vào khoảng không.
Người con gái giận dỗi:
- Có gì vui mà cười? Đã thế, đây về.
- Thì về. Khi nào lại lên phố?
Một thoáng buồn trên gương mặt người con gái. Mắt người con gái rân rấn nước, còn đôi môi thì mấp máy, khoé môi trĩu xuống.
Người con trai vội nắm bàn tay người con gái, nói:
- Ngồi lại tý nữa, đã nói với nhau được gì đâu.
Người con gái rụt tay về:
- Không tin đây thì thôi.
- Anh sẽ nói cái điều bác Thoảng từng hỏi em. Thấy bản vẽ sông Duềnh, núi Đá trên bàn không? Mà thôi, tính sau. Có người đến.
Người con trai vừa dứt lời thì cửa mở và một cô gái thon thả, mái tóc bám đầy những hạt mưa trắng li ti ào vào phòng. Khuôn mặt tươi tắn của cô bắt gặp ánh điện ửng hồng lên, những hạt mưa trên tóc cô cũng lóng lánh lên. Dụi đầu vào ngực người con trai, cô gái ríu rít:
- Mưa ngoài sông dày hơn trong làng. Nhưng gió thì ấm, thơm nữa. Em ướt hết tóc rồi.
Người con trai như ngượng với người con gái, lùi lại:
- Đừng. Ướt sang tôi này.
Cô gái cười rồi nói:
- Nào, xoè bàn tay ra!
Người con trai ngửa lòng bàn tay. Cô gái thả vào tay người con trai một bông hoa chanh, cánh hoa trắng ngần đẫm nước mưa.
Người con gái nhìn người con trai và cô Hạnh chèo đò, một cảm giác hẫng hụt oà ra trong lòng. “Độ ấy tới nay hơn một năm rồi, qua hai cái tết, qua một mùa hoa chanh rồi còn gì!” - Người con gái nghĩ và lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài, mưa rỉ rắc trên lá chanh. Mưa này, nước sông Duềnh sẽ dâng, còn sim trên núi Đá chắc chín nẫu, sim chín, chim sẽ về...
Truyện ngắn của Đức Ban
(Hà Tĩnh)