Tấm áo Điện Biên
(Baonghean) - Điện Biên, hai tiếng ấy thật thân thương, gần gũi. Từ những ngày đi học còn nhỏ, “Bài ca Điện Biên” luôn vang vọng trong tâm trí tôi như một bản hùng ca. Hình ảnh người chiến sỹ Điện Biên với tấm áo trấn thủ như chạm khắc, là một biểu tượng giản dị, khác thường.
Đôi lúc tôi cứ hình dung đó là một khối bộc phá hình vuông mà trái tim người lính là nụ xòe có sức công phá mạnh hơn thuốc nổ. Đó là sức mạnh tinh thần, là ý chí, là niềm tin, là những gì thật thân quen, mộc mạc như bờ tre, ruộng lúa. Có một tấm ảnh ám ảnh tôi mãi về tình quân dân: Gương mặt bầu bĩnh trẻ trung của người chiến sỹ thật hồn nhiên, bên người mẹ đang vá áo trấn thủ cho mình. Sợi chỉ mỏng manh nối giữa mẹ - con mà bền chặt, mà sắt son, mà thủy chung, rút ngắn lại bao khoảng cách từ chiến trường với hậu phương. Vang vọng trong tôi lời bài hát: “Tấm áo ấy mấy lâu nay con thường vẫn mặc...”. Vâng, thưa mẹ, tấm áo đơn sơ ấy người chiến sỹ trẻ Điện Biên mặc trong những đêm công đồn, trong những ngày hành quân mưa dầm, cơm vắt. Sợi chỉ tình thương đã đan cài dệt nối hơi ấm của hậu phương ra đến chiến hào cho con hình dung những ngả đường xóm thôn, quê kiểng đan chéo vào nhau trên tấm áo trấn thủ với 36 đường may. Những đường may hằn sâu ấy lại chính là những đường hào trên chiến trường Điện Biên Phủ vây lấn, xiết chặt cứ điểm quân thù. Tấm áo ấy mang cả hình hài đứa con của mẹ thật gọn ghẽ, rắn chắc với hàng cúc áo đơn sơ mà siết chặt nung nấu hơn cả bất cứ tấm áo giáp nào...
l Diễu binh kỷ niệm Chiến thắng Điện Biên Phủ. Ảnh: P.V |
Tấm áo trấn thủ Điện Biên với những nẻo đường rừng chập chùng đèo dốc với “Hò dô ta nào…”, đến bây giờ sợi dây kéo pháo vẫn căng không thể đứt trước bao gian khó đời thường, khi vẫn còn đó những vực sâu thăm thẳm vô hình và người lính vẫn gồng mình lên trong tư thế tiến công. Tấm áo trấn thủ Điện Biên giờ đang nằm trong tủ kính bảo tàng, vết đạn xưa vẫn nhìn ta nhức nhối. Năm tháng sẽ qua đi, sợi chỉ vá áo có thể bục ra như những mảnh thời gian nhưng xâu chuỗi những đường may tấm áo thì vẫn hằn sâu gắn kết nhau tạo ra những ô vuông, hình thoi, như một căn cước của lịch sử. Những nếp gấp quá khứ ôm trọn vẹn hình vóc, dáng đứng, tư thế của người chiến sỹ Điện Biên khó có tượng đài nào chạm khắc được. Bởi đó là hình hài, là tâm hồn, là nguồn cội, điểm tựa, là bệ phóng niềm tin. Bởi đằng sau những đường may chằng chịt như chiến hào ấy là trái tim người lính.
Tôi bồi hồi khi nâng trên tay mình những kỷ vật của người anh hùng quê tôi, liệt sỹ Phan Đình Giót lấp lỗ châu mai. Đó là khẩu súng tiểu liên, là chiếc bi đông và đặc biệt tấm áo trấn thủ của anh còn sót lại trong ba lô của mình. Những người đồng đội đã mang tặng cho nhà lưu niệm của anh ở quê nhà, một làng quê nghèo miền Trung gió Lào, cát bỏng. Tấm áo vẫn lành lặn mặc dù thân thể anh đã cháy đen lỗ chỗ vết đạn khi ngã xuống lấy thân mình lấp lỗ châu mai quân thù, cho cánh đồng Mường Thanh, cho cánh đồng Cẩm Quan quê anh hôm nay lúa lên xanh tốt với những ngả đường bê tông hóa thật thông thoáng của một gương mặt nông thôn mới khởi sắc. Đó là tấm áo trấn thủ mang màu xanh ấm no dệt nên từ những chiến công của một quá khứ hào hùng oanh liệt.
Tấm áo Điện Biên chỉ một màu xanh đằm thắm trong muôn sắc màu thổ cẩm, cái màu xanh chủ đạo với ngút ngàn rừng xanh nở rộ mùa hoa ban trắng. Và lấp lánh trong màu xanh bất tận ấy, tôi nhận ra màu đỏ uốn lượn của chiến hào năm xưa, một màu đỏ son sắt đính những tấm huân chương lên những quả đồi vạm vỡ của Him Lam, Hồng Cúm, Mường Thanh... như bầu ngực của đất mẹ yêu thương. Điện Biên trẻ lại và Điện Biên trẻ mãi với các anh, những người chiến sỹ mang tấm áo trấn thủ trên mình mãi mãi phất cao cờ chiến thắng!
Nguyễn Ngọc Phú