Tình mẹ
(Baonghean) - Một ngày mới con dậy sớm hơn mọi ngày. Lúc ấy ở nhà mẹ cũng đã dậy lục đục ngoài sân hay dưới bếp nấu nồi cám lợn, rang cơm cho bố để cạnh bếp ấm nước chè xanh.
Con sẽ dậy bắt đầu bằng bài tập thể dục buổi sáng để thấy lòng khoan khoái. Con múc một ca nước tưới nhẹ lên những cây thuốc bách bệnh. Nó đang nhú lên những chiếc mầm vàng nhạt dần rồi chuyển thành màu xanh. Cây thuốc mẹ đã khó khăn thế nào đi khắp những con đường ngoằn ngoèo quê mình mới xin được một nhánh cây con không rễ. Mẹ gây giống một bụi trước nhà, một bụi dưới tràn ruộng bên kia đường, nó mọc um tùm nơi góc khuất. Mẹ bảo giống ấy dễ trồng mà tốt tính, dễ ăn, ăn hoài đâm nghiện. Trước lúc nhập học con hỳ hục đắp bầu giả mang đi. Con đã trồng nó sau sân phơi ký túc xá, chăm sóc nó mỗi ngày. Để một phần mong nó sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Cũng vừa như để nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ gia đình, nhớ mẹ. Sau đó con mặc quần áo gọn gàng và đi ăn sáng, mẹ vẫn dặn: “Không ăn sáng thì trí nhớ sẽ kém. Bữa sáng là bữa quan trọng nhất không được bỏ”. Thế mà ở nhà mẹ toàn nhịn bữa sáng, thảo nào mà mẹ mắc chứng hay quên, mẹ toàn đổ tại “già rồi”.
Ảnh minh họa - Internet |
Mẹ biết không, con còn sắp xếp lại các tủ sách, tủ quần áo một cách gọn gàng. Mẹ vẫn bảo con gái không được luộm thuộm dễ thành thói quen xấu, sau này về nhà chồng sẽ bị mắng, tội thân. Những lúc ấy con chỉ cười: “Mẹ lo gì, con chẳng lấy chồng đâu”. Nhưng sự thực con lại luôn phải buồn vì nghĩ đến một ngày nào đó khi con đi lấy chồng xa, mẹ lại phải ngóng con mỏi mòn trong cả những cơn mơ. Mà mẹ thì hay thở dài lắm, con lấy chồng xa biền biệt. Biết đến khi nào…
Mẹ ơi con phải học ăn cả những thứ mà không bao giờ con nghĩ mình lại có thể ăn được. Mướp đắng thì đắng lắm, nhưng mẹ bảo ăn nó sẽ tốt cho sức khoẻ. Mẹ bảo phải ngủ trưa, ngủ ít thôi, không ngủ sẽ mỏi mệt, giải quyết những công việc buổi chiều thường không minh mẫn. Con luôn nhớ lời mẹ dặn nhưng có đôi lúc việc học hành đã không cho con thời gian để nghỉ ngơi. Mẹ mà biết chắc mẹ sẽ rất buồn. Nhưng cuộc sống bộn bề nhiều khi chúng ta không làm được những điều mà bản thân mong muốn, con đôi khi cũng vậy. Con bắt đầu nửa ngày lễ Vu Lan còn lại bằng việc lên thư viện đọc sách. Những trang sách đưa con đến nhiều vùng đất lạ. Và con ước gì một ngày nào đó mẹ có thể thảnh thơi đọc sách…
Nửa tiếng cuối cùng của ngày, trước khi màn đêm buông xuống phố phường con đã dành để đi bộ, rèn luyện đôi chân. Chân con bị khớp từ nhỏ, mẹ đưa con đi viện nhưng chỉ vì sợ tiêm mà con bỏ trốn về nhà. Để rồi con mang bệnh suốt hơn hai mươi năm trời, cũng từng ấy năm con đeo vào mẹ những nỗi lo nặng vẹo cả người. Đôi chân của con yếu lắm, nó cứ run lên khi con đuối sức, nhức nhối khi ông trời đổi tính và mỏi nhừ khi con phải đi bộ quá xa. Và con nhớ mẹ vẫn bảo con phải chăm thể dục, đi bộ để rèn luyện đôi chân.Tối đến con đã gọi điện cho mẹ trong nỗi nhớ cồn cào. Chiếc điện thoại nhà mình bắt sóng rất kém, con nghe mẹ nói câu được câu chăng mà vẫn thấy ấm lòng, mà nôn nao quá. Mẹ đã trải qua một ngày dành cho chính mẹ mà không biết, bùn đất lấm láp kín cả lốc lịch tháng ngày…
Con đã nhớ mẹ bằng một ngày như thế, vẫn những công việc bình thường hàng ngày mà con đã dồn tất cả tình yêu thương vào nó. Tối đến con học bài và đi ngủ sớm, vì mẹ bảo thức khuya quá sẽ không tốt cho sức khoẻ. Khi chìm vào giấc mơ, chắc con sẽ mơ thấy cánh cò trắng trải dài trên đồng lúa mới kịp trổ đòng mênh mông, bát ngát. Thấy hình ảnh những đàn bò tha thẩn, nhởn nhơ gặm cỏ. Thấy tiếng đùa khúc khích của lũ trẻ chăn trâu miệng vẫn còn dấu vết mùi khoai nướng, sắn lùi. Thấy những người nông dân đang viết lên khúc nhạc đồng quê trên cánh đồng đầy nắng...
Vũ Thị Huyền Trang