街角的生活节奏
(Baonghean) - 这只是一小块不到 10 米的土地2……然而,这里却是五户数十口人的生计之所。我很少看到那片狭小的土地静静地休憩,它仿佛在与人类生活的节奏抗争……
我想说的这块地位于荣市阮氏明开街的一个街角。我在附近的办公室上班时,经常早上来这里吃早餐。我们吃的不是美食,而是糯米饭。正如同事们所说,在街边菜单上,糯米饭仍然是最“潮流”的菜肴,因为它能让食客们对食品卫生安全感到放心,而且吃起来饱腹又耐嚼。
Hàng xôi chúng tôi thường lui tới được bày đặt ngay trên mảnh đất non 10m2我上面提到的,其实这里有两家糯米摊,中间只隔着一层薄薄的帆布。而我只选择了其中一家,作为简单的早餐。那就是阮太太和她丈夫的糯米摊。这位年近七十的老妇人做的糯米,糯而不黏,糯香浓郁。所以,相比隔壁的摊位,阮太太的糯米总是顾客盈门,糯米卖得也非常好。她早上六点就摆好摊位,八点之前就推着车回来了。
![]() |
Ngã 5, nơi có đường Nguyễn Thị Minh Khai (TP. Vinh). Ảnh: Đức Anh |
Nói thêm về người phụ nữ này, bà quê ở xã Diễn Phong (Diễn Châu), từng là nhân viên cấp dưỡng của một cơ quan nhà nước hồi bao cấp. Nghỉ việc không mà có chế độ, bà chạy quanh quất mưu sinh, rồi rổ rá cạp lại với ông khi tuổi đã khá cao. Hai vợ chồng có thêm đứa con chung, là con gái. Lúc con bé hơn 10 tuổi cũng là khi ông bà quyết định tìm đến mảnh đất nhỏ nơi góc đường để bán xôi kiếm sống. Được cái cô con gái học giỏi, nay đã tốt nghiệp đại học. Tôi cũng đã được gặp con gái “rượu” của ông bà, đó là cô bé có gương mặt phúc hậu, tính trầm dịu dàng và nụ cười rất duyên.
Trước đây đôi lần cô bé đến giúp bố mẹ dọn hàng, bưng bê nhưng thường thì bà Nguyên không muốn con gái đến đó. Như cách nói của bà: “Ra đây mần chi, xã hội lắm điều phức tạp, bố mẹ chịu là được rồi, nó lo việc ở nhà, rồi còn học hành…”. Thế rồi từ gánh xôi sáng kinh tế gia đình bà Nguyên cũng vững hơn, vào những ngày Rằm, mùng Một bà còn tranh thủ đi chùa rồi góp chút ít làm từ thiện cho những người thiếu may mắn hơn mình.
Nhưng đâu chỉ có mỗi gia đình bà Nguyên và hàng xôi bên cạnh mưu sinh trên thẻo đất ấy. Sau 8 giờ sáng, lại có bà hàng nước đẩy xe đến đó. Tất cả hàng hóa, bánh kẹo, thuốc nước… và đủ thứ toòng teng nằm gọn gẽ trên chiếc xe đẩy. Bà chủ quán rất khó đoán tuổi, nom khắc khổ và có vẻ hơi kỹ tính. Khách của bà hàng nước thường là mấy ông xe lai, xích lô hành nghề loanh quanh trong khu vực. Ngoài ra còn có đám thanh niên là nhân viên của các công ty, doanh nghiệp gần đó tranh thủ chạy đến hút điếu thuốc, uống bát nước chát, ăn cái kẹo lạc.
Và điều đặc biệt, tại đây không chỉ có mỗi quán của bà cụ, ngay cạnh thẻo đất lại có thêm một hàng nước nữa mà chủ nhân là một cựu chiến binh. Đó là ông Mận. Thực ra gia đình ông chẳng cần tiền đến mức phải mở hàng nước. Ông bà đều có lương hưu, 3 đứa con gồm 1 trai, 2 gái đều đã yên bề gia thất, 2 cô con gái lại làm trong cơ quan Nhà nước. “Chẳng qua cũng tìm niềm vui, hàng ngày ra đây để nhìn mọi người, nhìn cuộc sống để đỡ thấy buồn chân buồn tay” - là ông cụ nói thế. Ít ai biết rằng, ông Mận từng tham gia chiến đấu tại Thành cổ Quảng Trị vào năm 1972, thời điểm khốc liệt nhất của Chiến dịch Quảng Trị giai đoạn chống đế quốc Mỹ.
Ông Mận từng kể với tôi: Khi bơi qua sông Thạch Hãn để vào thành cổ ban đêm, chỉ huy chỉ gọi tên, số hiệu rồi soi đèn quả nhót lên mặt để nhận biết, nhiều người còn chưa kịp quen mặt thì đã hy sinh. Ác liệt vô cùng, có khi vào 10 người thì hy sinh cả 10. Vậy nên, ông không muốn phí hoài cuộc sống của mình khi trở về đời thường từ chiến trận. Đó là cách ông lý giải cho việc mở cái quán nước để được đãi giao với đời, để có ích hơn cho gia đình và mọi người.
![]() |
Chỉ một mảnh đất nhỏ nhưng có sự hội tụ, mưu sinh của nhiều người. Ảnh: Đức Anh |
Chiều muộn, khi ông Mận thu bàn ghế, đưa hàng quán về nhà trong con ngõ phía bên kia đường cũng là lúc mấy cô hàng chè bày dọn những nồi to, nồi nhỏ, cốc chén để bắt đầu một ngày làm việc. Khách hàng chủ yếu là lũ trẻ nên hàng chè cũng được sắp bày, trang trí bắt mắt và “hiện đại” hơn.
Biển bảng được lồng bóng điện với những tạo hình diêm dúa. Trên đó chữ được in: chè thập cẩm, đậu xanh, đậu đen, chè bưởi… Hàng chè này có nhiều thức món phục vụ nhu cầu ăn vặt của giới trẻ, nhưng dường như được biết tiếng nhiều hơn cả là món chè bưởi. Đêm đến nhiều đôi uyên ương và cả đám tuổi teen dập dìu đến ăn chè bưởi. Quán chè thậm chí còn được giới trẻ đánh giá là ngon nhất Vinh! Khách vào quán, sau khi ăn chè còn được uống nước có lá cơm nếp.
小店里总是有三四个服务员。他们都是年轻人,看起来总是反应敏捷、知识渊博。其实,他们只是乐茂区一位女老板的雇工。这家甜汤店已经开了大约15年,应该还会继续经营下去。听说,正是因为那块狭小的地皮上开了一家小小的甜汤店,店主才得以建起高楼大厦,买下汽车。如果真是这样,这真是一块生财之道。
有一位男士,没有工作,无法在这块地上开店,但每月仍然有稳定的收入。他是一位住在附近的摩的司机。事情是这样的,他之前为了妻子卖东西,把这块地铺上了水泥,但后来就什么也没做了。这位摩的司机借口自己投资了基金会,仍然坚持每月向地上的商贩和商家收钱。像阮太太这样的人明知故犯,却仍然乐此不疲地分享,他们欣然捐了几十块给这位老人,这笔钱被称为……
搬到新办公室,办公室在马路对面,我很少有机会回来吃阮太太做的糯米饭当早餐。只有在休息日,我才会骑摩托车买糯米饭回家给家人当早餐。不过,阮太太做的糯米饭还是很糯很香的。最近她也做了越南糯米饭。她年纪大了,但依然很灵活,她豁达的性格仍然让每个人都感到快乐。每次我买糯米饭不找零的时候,阮太太总是紧紧地握着我的手,说:“阿弥陀佛!谢谢您!我会把这些钱捐给慈善机构,帮助穷人。”
国山
相关新闻 |
---|