'Hải lơ': Vua kỷ lục bóng đá Việt với nụ cười khinh bạc
Không ở đâu lâu quá hai mùa: từ các đội trẻ, bóng đá nữ, hạng Nhì, hạng Nhất đến V.League…, nên ngoài tên Hải lơ, ông Lê Thụy Hải còn có biệt danh khác là Hải "du mục".
Nụ cười khinh bạc
Ở Hà Đông bây giờ, những đàn anh hay bạn cùng lứa vẫn gọi ông với cái tên thân mật họ vẫn gọi nhau từ nửa thế kỷ trước: Hải “vẩu”. Bởi mỗi lần xếp gạch đá bóng bưởi, bóng cao su vỉa hè ông có thói quen cầm bóng vượt qua hết đối thủ, đá vào gôn rồi ngửa mặt cười khoái chí. Cười nhiều, toàn thấy răng nên có biệt danh Hải “vẩu”.
Nhưng đó cũng chỉ là một trong những biệt danh của HLV Lê Thụy Hải. Bởi đặc điểm không ở đâu lâu quá hai mùa: từ các đội trẻ, Bóng đá nữ, hạng Nhì, hạng Nhất đến V.League…, nên ông là Hải “du mục”. Nhưng cái tên người ta thích gọi nhiều nhất chính là Hải “lơ”. Vì ông trẻ tính, sống phóng khoáng với phong cách rất “lơ trai” và đặc biệt, nụ cười đặc biệt chỉ có ở Hải “lơ”.
Huấn luận viên Lê Thụy Hải. |
Thắng hay thua, vui buồn hay cay đắng, ông đều cười - nụ cười khinh bạc. Bình Dương vô địch V.League 2006, ông về phòng úp bát mỳ tôm cười một mình. Ngày về Bình Dương lần thứ ba, chuẩn bị mùa giải 2012, đang ra sân bay đón các chiến hữu đi chơi “dối già” thì nhận tin bị sa thải, ông vẫn cười. Ngày chia tay Hải Phòng hay lúc bị Thanh Hóa thanh lý hợp đồng, ông cũng cười.
Nụ cười rất đặc trưng của một trong những tiền vệ hào hoa nhất của bóng đá Việt Nam. Nụ cười ấy từng làm mê mệt biết bao CĐV khi tiền vệ Lê Thụy Hải chơi cho đội Tổng cục Đường sắt hay đội tuyển miền Bắc những năm 1960-1970, từng khiến khán giả miền Nam mê tơi khi ông cùng TCĐS đại diện cho miền Bắc du đấu sau ngày đất nước thống nhất. Ngày xưa, khán giả mê Hải “lơ” bởi những bàn thắng, những pha xử lý tài hoa bậc nhất và đến giờ, khi kể lại một thời hào hùng ông vẫn rưng rưng.
Người ấn tượng, yêu quý ông cũng nhiều mà ghét cũng lắm, bởi không ghét và tìm cách “đốn” sao được khi cứ qua người, ghi bàn hay thực hiện thành công một động tác kỹ thuật hay bị đá xấu, đốn giò ông vẫn ngửa mặt lên trời cười. Ngày xưa như thế, đến sáu mươi tuổi đầu vẫn vậy, sẵn sàng xỏ giầy vào sân để cười vào mũi học trò nếu cần thị phạm. Ngay cả khi đá với đội lão tướng Đường sắt cũng vậy, cứ cười khi có quả bóng trong chân.
Cuộc đời là những chuyến đi
Mấy chục năm đá bóng rồi lăn lộn trong Nam ngoài Bắc theo nghiệp huấn luyện, vinh quang cay đắng nếm trải đủ cả, nhưng ông vẫn không dừng bước. Ở tuổi 68 (ông sinh năm 1946), ông lại lên đường, khi lần thứ 04 đất Bình Dương chào đón ông Hải “lơ”.
Ông Hải bảo giờ mình đủ cả: Con cái thành đạt, cuộc sống an nhàn và nhiều bạn bè, nhưng vẫn còn nguyên khát khao. Đi làm với ông bây giờ không phải vì tiền bạc hay danh vọng, chỉ đơn giản là để vẫn được chơi. Chơi khi được ngửi mùi cỏ, chạm vào quả bóng, được vui buồn sau mỗi trận đấu và hít thở bầu không khí bóng đá và thậm chí đôi khi được… nghe chửi, bị hắt hủi nhưng vẫn thích vì bóng đá đã ngấm vào máu.
“Chức vô địch năm 1980 (năm đầu tiên Việt Nam tổ chức giải vô địch quốc gia) với nhiều cầu thủ thế hệ chúng tôi mãi là kỷ niệm không thể quên. TCĐS đứng đầu vòng loại, vào VCK với Công An Hà Nội và Hải Quan ở Hà Nội rồi vô địch. Ngày đó vui lắm, chẳng có tiền hay chế độ gì, lương đá bóng là lương công nhân ngành thôi. Đúng là một thời đã xa, khổ mà sướng…”.
Vua kỷ lục ở bóng đá nội
Cựu tiền vệ nổi danh của Tổng cục Đường sắt một thời mới lập kỷ lục 03 lần lên ngôi vô địch V.League nhưng ông còn có rất nhiều thành tích đáng nhớ khác. Đến nay, HLV Lê Thụy Hải là người duy nhất có 11 mùa giải liên tiếp cầm quân ở V.League. Lần đầu ông Hải “lơ” làm việc ở V.League là năm 2004 khi nhận lời của Bầu Kiên để dẫn dắt đội LG Hà Nội ACB. Kể từ đó HLV người Hà Đông này không vắng mặt ở kỳ V.League nào.
Ông lập kỷ lục dẫn dắt nhiều đội bóng ở V.League nhất với 07 đội gồm: LG Hà Nội ACB (2004), Đà Nẵng (2005), Bình Dương (2006-2008, 2011, 2013, 2014), Thể Công (2009), Ninh Bình (2010), Thanh Hóa (2011), Hải Phòng (2012). Ông còn có đến 09 lần chia tay với các đội, trong đó hầu hết là không mấy êm ả.
Ông Hải “lơ” được coi là chuyên gia chữa cháy ở V.League với kỷ lục 05 lần nhận nhiệm vụ khi đội bóng gặp khó khăn: Bình Dương (2006, 2013, 2014), Ninh Bình (2010), Hải Phòng (2012). Tuy nhiên, chỉ ở Bình Dương thì “lính cứu hỏa” này mới thành công. Năm 2006, ông nhận nhiệm vụ khi đội bóng đang đứng cuối bảng xếp hạng và đưa đội lên ngôi Á quân. Năm 2013, Bình Dương thua 05 trận khởi đầu mùa giải trước khi mời ông Hải đến cứu và đưa đội lên nhóm an toàn.
Còn năm 2014, ông nhận Bình Dương khi đội đang đứng cuối bảng xếp hạng và đưa đội thắng 15, hòa 02 và chỉ thua 01 trận để lên ngôi vô địch sớm 01 vòng. Ông Hải là HLV thứ hai trong lịch sử V.League sau ông Henrique Calisto (năm 2006) đưa một đội bóng cuối bảng giành chức vô địch.
Ông Lê Thụy Hải là người duy nhất có kinh nghiệm hơn 200 trận đấu ở V.League (tổng cộng đến sau vòng 21 là 225 trận). Ông cũng đồng thời là người duy nhất có trên 100 trận thắng ở đấu trường này (105 trận), bỏ xa người tiếp theo là HLV Lê Huỳnh Đức với 86 trận. Đương nhiên, ông cũng là người duy nhất có trên 300 điểm ở sân chơi quốc nội (368 điểm) và Huỳnh Đức nhiều khả năng là người thứ hai khi đã có trong tay 297 điểm qua 168 trận đấu.
Khi dẫn dắt Bình Dương năm 2007, ông Hải cùng đội bóng miền Đông Nam Bộ lập kỷ lục thắng nhiều trận nhất (16 trận) và giành nhiều điểm nhất trong một mùa giải (55 điểm). Nếu thắng Đà Nẵng ở lượt cuối V.League 2014, ông Hải sẽ có cơ hội cân bằng kỷ lục về số trận thắng, đồng thời cũng xác lập kỷ lục về tỷ lệ thắng/số trận.
Trong năm 2008, Bình Dương dưới tài cầm quân của ông Hải “lơ” trở thành đội có thành tích xuất sắc nhất lịch sử V.League khi thi đấu trên sân khách với 23 điểm. Con số 07 trận thắng khi rời sân Gò Đậu trong mùa giải 2008 đến nay vẫn là kỷ lục V.League.
Sau trận thắng ĐTLA ở vòng vừa qua, Bình Dương cũng trở thành đội bóng có hiệu số bàn thắng - bại tốt nhất trong lịch sử V.League là +30, vượt qua kỷ lục +24 của thế hệ Hoàng Anh Gia Lai năm 2004.
Xét về lương bổng, thu nhập, ông Lê Thụy Hải luôn là người được hưởng mức riêng, vượt tầm so với các HLV nội khác. Ông là người đầu tiên đưa ra yêu cầu HLV trưởng phải có tiền lót tay như cầu thủ và đấu tranh thành công để từ đó các HLV đội khác cũng được hưởng điều này. Từ 04-05 năm trước, ông Hải đã trở thành HLV nội đầu tiên được hưởng mức lương 100 triệu đồng/tháng chưa kể lót tay.
Nói ông là vua kỷ lục của V.League cũng không ngoa!
Theo Danviet
TIN LIÊN QUAN |
---|