Nơi bóng đá không chỉ là tình yêu

(Baonghean) - Hiếm có người dân vùng đất nào yêu bóng đá như dân Vinh. Tôi tin là như thế. Nếu như có ai hỏi hình ảnh nào khiến tôi ấn tượng nhất về tình yêu bóng đá của cư dân thành phố này thì đó hẳn là những đám đàn ông thanh niên đội mưa đứng dưới loa truyền thanh để được thưởng thức các trận túc cầu qua phần tường thuật của Đài Tiếng nói Việt Nam. 

Cái hình ảnh ấy nó ghim vào trí nhớ của tôi mỗi khi nghĩ về tình yêu với bóng đá của người dân xứ này. Thuở phương tiện truyền thông, nghe nhìn còn vô cùng hạn hữu thì “xem” tường thuật bóng đá qua radio dường như là cách duy nhất của công nhân và người lao động thành phố. Nhưng ngay cả với chiếc radio không phải ai cũng có đủ tiền để mua.

Nhà tôi may mắn có một chiếc do cha tôi đưa từ Sài Gòn ra sau ngày 30/4/1975. Thế là lúc nào có bóng đá, nó đều được “trưng dụng” bằng cách đưa đến phòng trực loa truyền thanh, mở volume hết cỡ rồi áp cái micro vào để “giới mộ điệu” của cả khu tập thể nghèo được sống trong không khí sôi động của bóng đá.

Khi giọng đọc của bình luận viên nhà đài cất lên (tôi nhớ là Hoài Sơn), gần như ai đang làm gì cũng phải ngưng tay dỏng tai nghe. Buổi chiều nơi bể nước tập thể thường có đông phụ nữ, trẻ em tắm giặt nhưng hôm nào có bóng đá thể nào lũ trẻ cũng chạy bay biến đến vây quanh đám đàn ông đang nghển cổ dưới cây cột có loa truyền thanh. Thậm chí lúc trận đấu đến hồi cao trào, có những chú, những bác còn mặc nguyên quần đùi ướt sũng, đầu tóc còn bết xà phòng ùa đến gần loa để nghe cho rõ. 

Trận bóng của các em nhỏ tại khu chung cư Quang Trung. Ảnh: Lê Thắng
Trận bóng của các em nhỏ tại khu chung cư Quang Trung. Ảnh: Lê Thắng


Với bọn trẻ nít như chúng tôi gần như cả quãng đời thơ bé chưa một lần được đến sân vận động lớn của thành phố để theo dõi các trận đấu có các tuyển thủ quốc gia. Nhưng chúng tôi yêu bóng đá qua cách mà các bậc cha chú dành tình yêu cho nó. Nhờ cái loa truyền thanh tôi mới biết đến những danh thủ một thời như: Huỳnh Tam Lang, Ngô Xuân Quýnh, Cao Cường, Thế Anh…

Và ngày ấy Việt Nam cũng chưa có giải bóng đá A1 chứ chưa nói gì đến V-League. Chúng tôi thường nghe đài tường thuật những trận bóng của đội Thể Công hoặc của tuyển Việt Nam gặp các nước trong Liên bang Xô Viết… Vậy mà yêu, mà thích. Cái thành phố nghèo mỗi khi có bóng đá dường như trở nên rộn rã, và mọi người thấy cuộc sống lạc quan hơn, đỡ bụi bặm hơn.

Tôi nghĩ với lũ con trai ở Vinh, chơi bóng đá là một thứ nhu cầu chứ không còn thuần túy là một môn thể thao. Chính vì chúng tôi có thể chơi bóng bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Chúng tôi đá bóng trong cái khuôn viên chật hẹp nước đọng thành từng vũng trong khu tập thể già nua. Đi học ở trường, sách bút có thể quên nhưng có một thứ hiếm khi quên là quả bóng cũ nát.

Tôi còn nhớ hồi tiểu học tôi đã nhiều lần bị cha vụt roi vào mông vì đá bóng quên đường về nhà, và nhiều đứa trong đám chúng tôi cũng thường chịu cảnh tương tự với cha mẹ chúng. Chưa có chiếc quần nào mà mẹ tôi không khâu lại đũng vì đá bóng rách. Tôi cũng 2 lần gặp “chấn thương” sau những trận cầu trên vỉa hè. Lần thứ nhất xảy ra khi tôi học lớp 5, tôi bị bóng dội vào mắt trái. Mới đầu không ai phát hiện ra và tôi cũng cố dấu gia đình việc mắt mình rất đau, không nhìn thấy ánh sáng. Mãi đến khi màng máu kéo che cả mắt thì cả nhà mới phát hoảng đưa đi viện. May tôi chỉ mù “tạm thời” gần 10 ngày.

Lần chấn thương thứ 2 xảy ra sau đó khoảng một năm. Tôi bị rạn xương cổ tay và trật khớp đầu gối chân trái vì cú ra chân ham bóng của cậu bạn cùng lớp. Vẫn lại là mẹ đưa tôi đi bó bột tay, hái lá ngải tướng quân hơ lửa đắp chân. Sau những bận như thế cha tôi nhất quyết không cho tôi đi đá bóng. Tôi cầu viện mẹ, mẹ cười xoa đầu tôi. Trong suy nghĩ của mẹ, đã là con trai thì phải biết va vấp để cứng cáp hơn và đam mê cái gì thì không nên bỏ dở. Tôi nghĩ đó cũng là cách để những đứa trẻ chúng tôi lớn lên và trưởng thành.

Người Vinh không chỉ yêu bóng đá. Họ thổn thức vì nó. Người ta có thể quên hết mọi thứ vì nghiệp mưu sinh, ngoại trừ bóng đá. Cái thành phố Vinh bé nhỏ là nơi đặt “tổng hành dinh” của CLB Sông Lam Nghệ Tĩnh trước đây và Sông Lam Nghệ An bây giờ. Tôi không biết tình yêu bóng đá của người xứ Nghệ đã làm nên tên tuổi, “thương hiệu” của Sông Lam Nghệ An hay đội bóng đã vun đắp niềm đam mê trái bóng cho cư dân mảnh đất này. Nhưng có một sự thật: Đội bóng quê hương và cầu thủ chưa bao giờ bị người hâm mộ quay lưng cho dù đã có rất nhiều sự kiện tồi tệ liên quan đến môn thể thao vua ở xứ này.

Người ta thường ví sân vận động Vinh là “chảo lửa”, “thánh địa”… và nhiều mỹ từ khác vào mỗi trận đấu bóng đá. Đương nhiên cách ví von này không dành cho 11 cầu thủ trên sân mà dành cho người hâm mộ. Thuở trước, mỗi khi có đội Sông Lam Nghệ An thi đấu trên sân nhà, trận đấu luôn luôn đứng trước nguy cơ vỡ bởi quá đông khán giả đến sân. Khi các cửa vào đều được đóng chặt, người ta sẽ leo lên cây, đu bờ rào hay tìm mọi cách để được theo dõi, cổ vũ cho đội bóng con cưng của mình. Những hộ dân sinh sống gần sân bóng kiếm tiền bằng cách dựng những chiếc thang dài xung quanh sân bóng phục vụ người xem. 

Tuy nhiên cũng có những kỷ niệm đau buồn với người yêu bóng đá thành Vinh, đã có nạn nhân tử vong cũng vì bóng đá. Ngày trước tôi có một cô bạn nhà ở gần sân vận động Vinh. Nhà có 4 chị em, trong đó cô là chị cả, sau có 2 em gái và duy nhất có một cậu em trai út. Thật không may, trong một lần theo người lớn đi xem bóng đá, vì không thể vào sân, cậu bé leo lên công trình đang xây dở phía ngoài sân bóng cùng nhiều người khác, tường sập đổ, cậu bé tội nghiệp đã tử vong. Đó là lần đầu tiên “chảo lửa” thành Vinh ghi nhận vụ chết người khi đi xem bóng đá.

Đến năm 2008, trong trận đấu giữa CLB Sông Lam Nghê An và CLB Hải Phòng, thêm 1 nạn nhân nữa tử vong do sự quá khích của cổ động viên 2 đội. Dẫu vậy, người Vinh vẫn đến sân, vẫn hy vọng, thất vọng rồi lại hy vọng cùng bước chân của cầu thủ đội nhà. Tôi có một anh bạn thân chưa bao giờ bỏ sót một trận đấu trên sân nhà của Sông Lam Nghệ An. Lúc vinh quang nhất cũng như khi sa sút nhất của đội bóng quê hương anh đều có mặt. Anh ta không chỉ nắm lý lịch của từng cầu thủ mà còn biết cả tính cách đời thường của họ. Và chưa bao giờ bạn bè nghe thấy anh phàn nàn chê trách đội nhà cho dù đã không ít lần người ta hoài nghi về tính chân thực của vài ba trận đấu cũng như của cầu thủ.

Trẻ em khu tập thể cũ chơi bóng. Ảnh: Lê Thắng
Trẻ em khu tập thể cũ chơi bóng. Ảnh: Lê Thắng


Và người yêu bóng đá thành Vinh không mấy khi gọi cầu thủ theo họ tên thông thường. Thể nào người ta cũng đính thêm tên cúng cơm của cầu thủ cùng với cha hoặc mẹ mình. Ví dụ: Nguyễn Hữu Thắng thì gọi Thắng “Mạch”; anh em nhà Văn Sỹ Hùng, Văn Sỹ Thủy - gọi là Hùng “Chi”, Thủy “Chi”; Ngô Quang Trường là Trường “Bộ”… Với người Vinh đó dường như là một cách thể hiện tình cảm, sự thân thiết, gần gũi của mình đối với các cầu thủ con cưng. Ngược lại các cầu thủ cũng chẳng lấy đó làm mếch lòng. 

Từ mảnh đất này sản sinh ra hoặc đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu thế hệ cầu thủ mà theo dõi cách thi đấu của họ khiến người hâm mộ cả nước phát cuồng. Những Nguyễn Hữu Thắng, Ngô Quang Trường, Văn Sỹ Hùng, Lê Công Vinh, Phạm Văn Quyến, Nguyễn Huy Hoàng, Nguyễn Trọng Hoàng, Âu Văn Hoàn… và rất nhiều cầu thủ khác nữa góp phần làm cho niềm đam mê bóng đá thăng hoa trên khắp đất nước này. 

Tính cách của người Vinh vốn không “hoa lá cành”, họ cởi mở, thẳng thắn và nóng nảy, thậm chí ai không quen lại cho là thô lỗ. Tính cách này nó cũng thể hiện trong cách chơi bóng đá và xem bóng đá. “Chơi hết mình và yêu hết tình” là cách mà cầu thủ và người hâm mộ thành Vinh cho mọi người thấy trong bóng đá. Thời gian gần đây mỗi khi đội bóng xứ Nghệ thi đấu ở đâu thì ở đó sân bóng được nhuốm vàng bởi lực lượng cổ động viên hùng hậu. Rất nhiều đội bóng, hội cổ động viên các tỉnh khác đã chia sẻ rằng họ rất “thèm” không khí đó. Tôi không cho rằng, tất cả những người đến sân đều là người Vinh nhưng nên nhớ rằng, Vinh chính là thủ phủ, là mảnh đất khiến cho bóng đá trở nên thiết thân hơn đối với đời sống của người dân sống bên dòng sông Lam.

Đào Tuấn

tin mới

Bâng khuâng... làng nồi Trù Sơn

Bâng khuâng... làng nồi Trù Sơn

(Baonghean.vn) - Hội tụ đầy đủ tiềm năng, lợi thế để phát triển mô hình du lịch trải nghiệm, nhưng để nghề làm nồi đất Trù Sơn (Đô Lương) vươn xa thì còn cần rất nhiều yếu tố…

Lưu giữ điệu ru của người Thái cổ

Lưu giữ điệu ru của người Thái cổ

(Baonghean.vn) - Để lưu giữ những làn điệu ru con của dân tộc Thái, các thành viên CLB Bảo tồn bản sắc văn hóa Thái tại bản Hoa Tiến (xã Châu Tiến, huyện Quỳ Châu) đã thay nhau tìm hiểu, ghi chép lại các điệu hát ru, đồng thời tổ chức các lớp học để truyền dạy cho con cháu.

Điểm tựa của những người phụ nữ vùng biển

Điểm tựa của những người phụ nữ vùng biển

(Baonghean.vn) - Thấu hiểu nỗi đau của những người vợ mất chồng, của con mất cha nơi biển lớn, Hội Liên hiệp Phụ nữ các cấp tại vùng biển Quỳnh Lưu đã tích cực đồng hành với những người phụ nữ yếu thế, tổ chức nhiều hoạt động hỗ trợ, sẻ chia với những hoàn cảnh khó khăn.

Làng khoa bảng ở Nghệ An làm du lịch

Làng khoa bảng ở Nghệ An làm du lịch

(Baonghean.vn) - Hiếm có một vùng quê nào lại có nhiều người đỗ đạt thành danh và có nhiều di tích được xếp hạng như xã Quỳnh Đôi (Quỳnh Lưu). Nắm bắt lợi thế đó, gần đây địa phương này đã tiên phong phát triển du lịch, với những tour du lịch mang nhiều ý nghĩa.

Cùng Mường Chiêng Ngam vui hội Hang Bua

Cùng Mường Chiêng Ngam vui hội Hang Bua

(Baonghean.vn) - Lễ hội Hang Bua ở huyện Quỳ Châu là một sinh hoạt văn hóa tâm linh của cộng đồng người Thái phía Tây Bắc Nghệ An. Sinh hoạt văn hóa này cũng là không gian lưu giữ những nét truyền thống của cư dân bản địa vừa góp phần phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội của người dân địa phương

Trai làng biển vác 'kiệu bay' trong màn chạy ói, chen nhau 'cướp' lộc tại Lễ hội Đền Cờn

Trai làng biển vác 'kiệu bay' trong màn chạy ói, chen nhau 'cướp' lộc tại Lễ hội Đền Cờn

(Baonghean.vn) - Lễ hội Đền Cờn năm 2024 có nhiều hoạt động, trò chơi dân gian, nhưng đặc sắc nhất là tục chạy ói với màn rước kiệu, tung kiệu bay trên biển. Tục chạy ói thường được tổ chức vào sáng ngày 21 tháng Giêng Âm lịch hàng năm, là nghi lễ quan trọng với ngư dân vùng biển.

Lễ hội đền Vạn - Cửa Rào: Tưởng nhớ công lao của Đốc tướng Đoàn Nhữ Hài và quân binh thời Trần

Lễ hội đền Vạn - Cửa Rào: Tưởng nhớ công lao của Đốc tướng Đoàn Nhữ Hài và quân binh thời Trần

(Baonghean.vn) - Nằm ở ngã ba sông, nơi hợp lưu của dòng Nậm Nơn và Nậm Mộ để hình thành nên dòng sông Cả kỳ vĩ bồi đắp cho vùng hạ du, đền Vạn - Cửa Rào được xem là ngôi đền linh thiêng nhất miền Tây xứ Nghệ. Sáng 1/3 (20 tháng Giêng), người dân muôn phương đã nô nức dự Lễ hội đền Vạn - Cửa Rào.

Sẵn sàng cho Lễ hội Hang Bua

Sẵn sàng cho Lễ hội Hang Bua

(Baonghean.vn) - Hang Bua là thắng cảnh tự nhiên nằm trong dãy núi đá vôi “Phà Én” thuộc xã Châu Tiến, huyện Quỳ Châu, cách thành phố Vinh 170km về phía Tây Bắc. Lễ hội Hang Bua là một trong những lễ hội lớn nhất của đồng bào các dân tộc của huyện nói riêng và vùng Tây Bắc Nghệ An nói chung.

Lưu mãi nét đẹp văn hoá Thổ ở làng Mo Mới

Lưu mãi nét đẹp văn hoá Thổ ở làng Mo Mới

(Baonghean.vn) - Gìn giữ và nuôi dưỡng tình yêu văn hóa truyền thống cho thế hệ trẻ là việc được các cấp ngành cùng đồng bào vùng Tây Bắc Nghệ An chú trọng. Ở làng Mo Mới, xã Nghĩa Xuân (Quỳ Hợp), bà con dân tộc Thổ tích cực sưu tầm, trao truyền những làn điệu dân ca, dân vũ cho thế hệ trẻ.

Người 'giữ lửa' nghề rèn truyền thống của người Mông

Người 'giữ lửa' nghề rèn truyền thống của người Mông

(Baonghean.vn) - Là thế hệ thứ 3 trong gia đình người Mông gắn bó với nghề rèn truyền thống, ông Và Tông Dê (Tương Dương) ngày ngày thổi lửa làm ra không biết bao nhiêu dụng cụ lao động cho bà con. Lò rèn không chỉ nuôi sống gia đình ông mà còn là nơi lưu giữ nghề truyền thống của đồng bào Mông.

Sắc Xuân trên trang phục phụ nữ dân tộc Mông

Sắc Xuân trên trang phục phụ nữ dân tộc Mông

(Baonghean.vn) - Mỗi dịp Tết đến, Xuân về, lên các bản làng vùng cao, đặc biệt là đến các bản có đồng bào Mông sinh sống, nhiều khách du lịch rất ấn tượng bởi sắc màu trên những bộ trang phục của người phụ nữ, dường như thấy được sắc Xuân trong đó...

Về miền Tây xứ Nghệ khám phá trang phục người Thái cổ

Về miền Tây xứ Nghệ khám phá trang phục người Thái cổ

(Baonghean.vn) - Tại bản Hoa Tiến (xã Châu Tiến, huyện Quỳ Châu), người dân nơi đây vẫn lưu giữ một bộ trang phục của người Thái cổ. Với những họa tiết, hoa văn được thêu một cách tỉ mỉ, kỳ công, bộ trang phục sau hơn 100 năm vẫn giữ được vẹn nguyên giá trị vốn có.

Chuyện 'giữ' cá mát ở Nặm Cướm

Chuyện 'giữ' cá mát ở Nặm Cướm

(Baonghean.vn) - Qua một thời gian dài khai thác tận diệt, nguồn cá mát dần cạn kiệt. Trước thực trạng đó, năm 2023, chính quyền xã Diên Lãm (Quỳ Châu) đã ban hành đề án “Bảo tồn và phát triển nguồn lợi cá mát Nặm Cướm”…

Ngõ phố thắm tình dân

Ngõ phố thắm tình dân

(Baonghean.vn) - Các ngõ phố được trang hoàng sạch, đẹp để đón Tết nguyên đán Giáp Thìn 2024. Rất nhiều công trình, phần việc in dấu tình đoàn kết của các hộ dân. Điều đó càng tô thắm thêm tình dân trên mỗi ngõ phố ở thành Vinh. 

'Tôi tự hào là một người Nghệ'

'Tôi tự hào là một người Nghệ'

(Baonghean.vn) - Mắc chứng teo cơ tủy sống từ nhỏ, chị Nguyễn Thị Vân (SN 1986), quê Nghi Lộc, được biết đến là một nhân vật có tầm ảnh hưởng tới xã hội, nhất là trong cộng đồng người khuyết tật. Trò chuyện với phóng viên Báo Nghệ An, chị tự hào nhận mình có những “cá tính” đặc trưng rất Nghệ.

Hoa 'tớ dày' xao xuyến miền rẻo cao Kỳ Sơn

Hoa 'tớ dày' xao xuyến miền rẻo cao Kỳ Sơn

(Baonghean.vn) - "Tớ dày" là cách gọi của đồng bào Mông về loài hoa anh đào. Những ngày này các bản làng ở xã Mường Típ, huyện rẻo cao Kỳ Sơn rực sắc "tớ dày". Bất cứ ai cũng trở nên bồi hồi xao xuyến trước loài hoa tuyệt đẹp này.

Tỉ mẩn nghề đan lưới lồng ở Nghi Long

Tỉ mẩn nghề đan lưới lồng ở Nghi Long

(Baonghean.vn) - Gắn bó với nghề đan lưới lồng bè, những người làm nghề ở Trung Sơn (xã Nghi Long, huyện Nghi Lộc) luôn trăn trở nâng cao tay nghề. Mỗi đường đan, nút thắt là cả sự tỉ mẩn gửi vào đó sự bền chắc của sản phẩm, giúp người nuôi trồng thuỷ sản thêm bội thu…